Tiêu Nghĩa Tuyệt đứng giữa không trung, không có bất cứ luồng gió hay ánh kiếm nào kéo lão ta lên, lão ta đứng ngự khí trên không trung.
Bộ đồ trắng của lão ta bay phần phật, cả người tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.
Nguyên khí trời đất trong phạm vi vài dặm xung quanh dần dần được khơi lên, lấy lão ta làm trung tâm, chúng bùng nổ ập tới như gió bão.
"Rầm rầm!"
Phong vân đổi thay, sấm giật vang trời.
Sức mạnh trời đất trong phạm vi vài dặm mạnh đến thế nào chứ, nó vượt xa khỏi phạm vi khống chế của người bình thường.
Tóc mai Tiêu Nghĩa Tuyệt bắt đầu lấm tấm mồ hôi, nhưng lão ta hoàn toàn không cảm nhận được, dồn toàn lực khống chế trời đất.
"Hự!"
Tiêu Nghĩa Tuyệt điều khiển trời đất, lão ta vung kiếm ra.
"Ầm!"
Lão ta ngưng tụ nguyên khí cuồn cuộn, luồng nguyên khí ấy điên cuồng ập về phía Diệp Thành như nước lũ tìm thấy một lỗ hổng rồi phá vỡ con đê.
Sự mênh mông bạt ngàn của luồng nguyên khí này vượt quá sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
Hư không chấn động dữ dội, vô số tảng đá núi bị vỡ nứt ra bay toán loạn theo luồng gió bão.
Cả đỉnh núi Hoa Sơn bị tách ra, hiện ra một vết nứt dài cả trăm mét.
"Nhất Kiếm Khai Sơn!"
Đồng thời, tiếng quát của Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng vang lên: "Muôn dân nào có tội tình gì?"
Nghe thấy câu này, trong đầu tất cả mọi người không khỏi nghĩ tới đủ loại thiên tai - động đất, sóng thần, núi lửa phun trào, bệnh dịch hoành hành...
Trong lòng họ không khỏi thấy phẫn nộ.
Đúng vậy, tại sao ông trời lại bất công đến thế, tại sao lại đối xử hà khắc và tàn nhẫn với con người như thế?
Muôn dân...nào có tội tình gì?
Cuộc chiến này đã vượt xa sức tưởng tượng của mọi người, sự khủng khiếp của sức mạnh Huyền Tiên khiến người ta nhìn mà trợn mắt há mồm.
Cho dù là đám đệ tử của các gia tộc đứng phía xa quan sát cũng sợ tới nỗi run lẩy bẩy, cảm thấy dường như ngày tận thế đã đến thật rồi.
Đối mặt với sự chất vấn từ tận đáy lòng của Tiêu Nghĩa Tuyệt, khóe miệng Diệp Thành cong lên một nụ cười tàn nhẫn, anh quát: "Chìm đắm trong dục vọng mà không nhận ra, bị vấy bẩn không còn sạch sẽ, những hành động độc ác của con người với thế giới này sao có thể gọi là vô tội được?"
Tiếng quát này của anh như lời cảnh tỉnh đanh thép, lại như tiếng gào phẫn nộ của King Kong, khiến những người đang căm phẫn bất bình chợt sực tỉnh, lộ ra vẻ mặt hổ thẹn.
Ngay cả sắc mặt Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng thay đổi, khí thế không khỏi yếu đi ba phần.
Đúng vậy, con người đối xử độc ác với thế giới này, sao có thể vô tội?
"Ầm!"
Lúc này Diệp Thành đã vung một cú đấm ra.
Chỉ trong nháy mắt, luồng chân nguyên khổng lồ vô biên điên cuồng ập ra từ trong cơ thể anh, ánh sáng xanh vô tận chiếu rọi cả ngân hà đến mức cao nhất.
Thậm chí ngay cả sức mạnh của thân thể Hải Hoàng Lưu Ly và sức mạnh của Kim Đan cũng được dùng hết, cả người anh biến thành một ngôi sao băng màu xanh, đụng mạnh vào kiếm khí sắc bén cuồn cuộn.
"Ầm ầm!"
Cú đấm của Diệp Thành va vào biển kiếm khí.
Tuy anh đã đấm tan được làn sóng kiếm khí trước mặt, nhưng ngay sau đó lại bị một sức mạnh khác đẩy lùi ra sau.
Anh lùi lại tầm chục mét giữa không trung mới miễn cường dừng lại được.
Mà lúc này trên đỉnh núi Hoa Sơn lại bị vạch ra một vết nứt dài tầm ba trăm mét.
Cho dù là đám người Hoạt Phật Lãng Nhật cũng không khỏi nắm chặt nắm đấm.
"Huyền Tiên, đây chính là sức mạnh thật sự của Huyền Tiên.
Thế hệ chúng ta theo đuổi cả ngàn năm, tìm kiếm khắp nơi không phải chính là để nắm giữ sức mạnh như thế này, từ đó thoát khỏi trần thế, tiêu dao tự tại sao?"
Đôi mắt Chiến Lang Vương lóe lên ánh sáng, kích động tới nỗi toàn thân run rẩy.
Những cường giả Thần Cảnh khác cũng trợn to mắt nhìn chằm chằm, chỉ sợ bỏ lỡ dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất.
Đây chính là sức mạnh của Huyền Tiên, có thể lĩnh ngộ dù chỉ nửa giây thôi cũng sẽ đem đến thu hoạch to lớn cho bản thân.
Mà đám phụ nữ như Tần Hồng Sương và Liễu Băng Dao thì nơm nớp lo sợ.
Truyện Việt Nam
Uy lực mà Tiêu Nghĩa Tuyệt thể hiện ra không khác gì thần tiên.
Diệp Thành đã rơi vào thế yếu, liệu điều này có phải có nghĩa là anh sẽ bại trận không lâu sau đó không?
"Bốp!"
Cú đấm sau cùng của Diệp Thành đã đánh tan luồng sóng kiếm khí trước mặt, anh cười lạnh nói: "Vô ích thôi Tiêu Nghĩa Tuyệt, ngay cả Kim Đan là thứ căn bản nhất mà ông cũng không có, chỉ có thể điều khiển thứ nguyên khí trời đất này một cách thô bạo, như thế thì dù sức mạnh có lớn đến đâu cũng không thể ngưng tụ lại được, thế thì có tác dụng gì chứ?"
Những người tu tiên từ Kim Đan trở lên lúc giao đấu đều thay đổi thiên biến vạn hóa qua từng nhịp thở, nào có thời gian để ngưng tụ chân nguyên lâu như vậy chứ? Đa số đều chuyên tâm vào tiên pháp, phép thần thông, đạo thể, linh bảo,...
Sức mạnh mà Tiêu Nghĩa Tuyệt điều khiển dù có mạnh đến đâu cũng vậy, chỉ cần không thể phá được thân thể Hải Hoàng Lưu Ly thì lão ta cũng không thể đánh lại được Diệp Thành.
Hiển nhiên là lão ta cũng phát hiện điều này nên đã bắt đầu sốt ruột.
"Soạt soạt soạt!"
Từng luồng kiếm khí sắc bén bị lão ta vung ra chém về phía Diệp Thành.
Nhưng thân thể Hải Hoàng Lưu Ly mạnh mẽ thế nào cơ chứ, Diệp Thành dùng cơ thể để chống lại kiếm khí, hoàn toàn không sợ hãi.
Anh thi thoảng lại vung nắm đấm lên đánh về phía Tiêu Nghĩa Tuyệt.
Nhưng Tiêu Nghĩa Tuyệt đã từ sự biến hóa của nguyên khí cảm nhận được, liền dùng từng luồng kiếm khí làm màn chắn để chắn sự tấn công của Diệp Thành.
"Không được, cứ đánh tiếp như thế này thì người bị tiêu hao quá nhiều mà chết sẽ là mình!"
Tiêu Nghĩa Tuyệt đột nhiên giậm chân, dãy Hoa Sơn kéo dài mười dặm đột nhiên rung chuyển, cứ như sắp sửa có động đất.
Mọi người cảm thấy dãy núi dưới chân không ngừng rung lên, sắc mặt họ trở nên khó coi, liền ngồi bệt xuống đất, suýt nữa tiểu cả ra quần.
"Đừng hoảng sợ, đây là Tiêu Nghĩa Tuyệt đang mượn sức mạnh của mạch ngầm dưới đất", những cường giả Thần Cảnh thì không sợ chút nào, họ hô to.
Quả nhiên, từng luồng địa mạch cuồn cuộn biến thành luồng ánh sáng màu vàng mà mắt thường có thể nhìn thấy được, nó tụ hội từ khắp bốn phương tám hướng, tỏa ra từng luồng ánh sáng theo kiếm Hạo Thiên của Tiêu Nghĩa Tuyệt.
"Ầm ầm ầm!"
Theo sự ngưng tụ của vô số luồng linh khí địa mạch, luồng ánh sáng rực rỡ của kiếm Hạo Thiên trong tay Tiêu Nghĩa Tuyệt lại là hình dáng đỉnh núi chính của dãy Hoa Sơn, tay lão ta như đang cầm lấy một ngọn núi vậy.
Ngọn núi này hoàn toàn là do nguyên khí địa mạch hóa thành, không biết nặng bao nhiêu nghìn cân nữa, cho dù là Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng nâng lên rất khó khăn.
"Diệp Thành, hãy xem chiêu này của tôi đi, luân hồi rốt cuộc ở đâu?"
Một luồng sáng vàng to bằng vỏ kiếm đột nhiên bay ra.
Không còn sự khống chế của Tiêu Nghĩa Tuyệt, nó nổ tung ngay, sau đó đè xuống như ngọn Ngũ Chỉ Sơn!
Không biết năng bao nhiêu tấn, nó giáng xuống từ trên trời.
Tuy chỉ là một phần nghìn của núi Hoa Sơn, thậm chí chỉ là sức mạnh của một phần vạn thôi cũng đã rất kinh khủng rồi.
"Đây, đây chính là công pháp Huyền Tiên thực thụ mà! Cho dù là võ đạo cũng có thể đạt được hiệu quả thế này, chỉ thuật pháp thôi thì đáng là gì chứ?"
Thấy cảnh này, vô số đại sư võ đạo và Võ Thánh đều kích động tới nỗi toàn thân run rẩy, liền quỳ bái Tiêu Nghĩa Tuyệt.
Vốn họ cho rằng không còn đường lui nữa, nhưng sức mạnh mà Tiêu Nghĩa Tuyệt thể hiện ra cho bọn họ - uy lực của Huyền Tiên lại vô cùng khủng khiếp.
Tuy chỉ là sức mạnh của Huyền Tiên mà không phải cảnh giới Huyền Tiên, nhưng có thể mượn sức mạnh của trời đất, thể hiện ra sức mạnh vượt xa trăm ngàn lần so với sức mạnh con người, cho dù là khoa học kỹ thuật hiện đại cũng thua xa.
"Luân hồi ở trong lục đạo!"
Diệp Thành không hề sợ hãi, anh trả lời "Thiên Vấn" của Tiêu Nghĩa Tuyệt bằng một câu vô cùng bình tĩnh, sau đó hai tay anh chắp lại, mở mạnh ra, quát to:
"Tiêu Nghĩa Tuyệt, hãy xem pháp thuật tu tiên chân chính đi!"
"Tiên Pháp - Sâm La Vạn Tượng!"
.