TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



Trên quần đảo Nam Ngọc, ở một nơi nào đó trên dãy núi hoang vắng đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng ngũ sắc.
Một cánh cửa không gian màu đen khổng lồ xuất hiện trong khoảng không, một người thanh niên trẻ tuổi mặc một bộ quần áo màu đen bước ra từ trong đó, khi vừa rời khỏi đó, anh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
“Phù!”
Giống như một con khủng long thời tiền sử đang hô hấp, một lần hô hấp này của anh kéo dài đến hơn mười lăm phút mới từ từ dừng lại.

Cả khe núi có một cơn lốc mạnh mẽ quét qua, hệt như cơn bão mạnh mẽ cấp mười hai.
“Linh khí thật dày đặc, nó nồng đậm hơn gấp mười lần so với linh khí của Trái Đất sau khi hồi phục, chẳng trách Chu Chính Hào cứ che giấu mãi”.
Diệp Thành chậm rãi mở mắt ra, một tia sáng sắc bén lóe lên, lúc trước anh định ngồi ca nô đến đảo Nam Ngọc, lại phát hiện thuyền đi đến đó chỉ chở người của các tông môn thời cổ đại, căn bản không chở người Trái Đất, Aokawa Sayuri tức giận suýt nữa dùng roi Long Cốt tiêu diệt cả chiếc thuyền kia.
Tuy nhiên Diệp Thành đã ngăn cô ta lại, thành Nam Ngọc này che dấu kĩ như thế, chắc chắn sẽ có bí mật không thể nói ra, cho nên Diệp Thành dứt khoát bảo Aokawa Sayuri quay trở lại, tự mình dùng pháp thuật truyền tống đáp xuống quần đảo Nam Ngọc.
“Chu Chính Hào, thứ ông muốn che đậy, tôi sẽ đào lên cho bằng được, để tôi xem xem trên hòn đảo Nam Ngọc này, ông rốt cuộc muốn giấu cái gì?”
Diệp Thành lúc này cả người phát sáng rực rỡ, mỗi một tế bào, mỗi một thần khiếu đều tham lam hấp thu linh khí dồi dào của thế giới bên ngoài, dường như chỉ trong chốc lát anh đã có thể cảm nhận hơi thở của mình mạnh mẽ lên một chút.
Mỗi lần anh hít vào thở ra, linh khí đều ngưng tụ thành thực chất, biến thành những giọt mưa.
Mãi đến hơn ba mươi phút sau anh mới có chút tiếc nuối mở mắt ra, tuy rằng mượn luồng linh khí hùng hậu này trực tiếp tiến vào cảnh giới Xuất Khiếu cũng không phải không được, nhưng cuối cùng vẫn thiếu một chút.

Khác biệt lớn nhất giữa cảnh giới Xuất Khiếu và cảnh giới Kim Đan chính là Kim Đan của tu sĩ cảnh giới Kim Đan chỉ có thể ở trong huyệt Trung Phủ, là nguồn gốc của sức mạnh, mà Kim Đan của tu sĩ ở cảnh giới Xuất Khiếu lại có thể thu phát tùy ý, khi sử dụng các chiêu thức uy lực tăng cường hơn gấp mười gấp trăm lần.

Truyện Phương Tây
Tuy cái này có chỗ tốt rất lớn, nhưng cũng không phải là không có nguy hiểm, nếu để kẻ thù thừa cơ làm tổn thương Kim Đan, thậm chí có thể làm dao động căn nguyên tu chân, cho nên cường giả ở cảnh giới Xuất Khiếu thường hạn chế phóng Kim Đan ra ngoài là vì lý do này, cảnh giới Xuất Khiếu không khác biệt quá lớn so với cảnh giới Kim Đan, khoảng cách không cách biệt nhiều như cảnh giới Xuất Khiếu với cảnh giới Nguyên Anh.
Nhưng nếu như một tu sĩ ở cảnh giới Xuất Khiếu mà liều mạng thì mười người ở cảnh giới Kim Đan cũng không phải là đối thủ.
“Để phòng tránh cao thủ ở trên quần đảo Nam Ngọc phát hiện, mình phải dùng biện pháp truyền tống tránh không xuất hiện ở nơi đông người, lại không ngờ được lại xuất hiện ở nơi hoang vu thế này”.
Diệp Thành nhíu chặt mày, đang muốn tìm vài người bản địa để hỏi thăm tin tức, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét chói tai vang lên.
“Lẽ nào xảy ra chuyện rồi?”
Diệp Thành ánh mắt lóe lên, phóng thần niệm ra ngoài.
Sau khi tiến vào Kim Đan đỉnh phong, thần niệm của anh vô cùng mạnh mẽ, đủ để bao trùm lên phạm vi năm trăm mét xung quanh, thần thức của anh lan tràn ra xung quanh, ngay lập tức cảm nhận được có mấy con thú dữ đang đang gầm gừ chạy quanh đây, thậm chí có cả hơi thở của linh thú, nhưng Diệp Thành lại không hề để ý, tiếp tục dò xét xung quanh.
“Ba trăm mét phía đông có người đang đánh nhau, nhìn qua thì một bên có vẻ là con người”.
Diệp Thành vừa suy nghĩ vừa bay thẳng vào không trung, hóa thành một tia sáng bay thẳng về phía đông.
Tốc độ của anh cực nhanh, chẳng mấy chốc đã đến địa điểm đang đánh nhau.

Lúc này không dùng thần thức anh cũng thấy được, đang có bảy tám người có cả nam lẫn nữ đang bị một đàn rắn vây công.
Đám rắn độc này con nào cũng dài đến ba bốn mét, nếu đứng lên còn cao hơn người rất nhiều, toàn thân lộ ra từng tia máu đỏ, có thể phun ra làn sương kịch độc màu đỏ, làn sương đỏ đi qua chỗ nào, chỗ đó cây cỏ nhanh chóng héo rũ.
Hơn nữa bọn nó có quá nhiều, đếm sơ cũng phải có mấy trăm con.

Mà bảy tám người kia tuổi tác cũng không lớn, khoảng hai mươi tuổi, mà đối mặt với những con rắn độc kia lại không có chút hoang mang nào.
Tu vi của bọn họ chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, nhưng người nào cũng có pháp bảo, chỉ cần dựa vào diểm này đã có thể nhìn ra các tông môn thời cổ đại mạnh mẽ đến thế nào, phải biết đồ vật như pháp bảo trên cả Trái Đất cũng chỉ có một số cường giả cấp bậc Pháp Thần mới có.
Một loạt quả cầu lửa, đao gió, tên băng được tung ra liên tục để công kích đàn rắn.

Họ phối hợp vô cùng ăn ý, mỗi người đều có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn.


Đặc biệt là một nam một nữ dẫn đầu đều có tu vi Tu Thể, mỗi lần đánh ra đều chuẩn xác giết một con rắn độc.
“Người tu tiên”.

Diệp Thành tập trung nhìn chăm chú.
Cô gái mặc áo lông chồn không khỏi tuyệt vọng: “Chị Như Sương, chị với anh Vân đột phá vòng vây đi, không cần lo cho bọn em nữa.

Đám rắn độc này không thể nào ngăn cản được hai người đâu”.
Những người khác đều im lặng, rõ ràng không muốn cô gái gọi là Như Sương trốn thoát một mình, nhưng người đàn ông gọi là cậu Vân nhìn lại, trong mắt hiện lên vẻ tự hỏi.
Trong ánh mắt Tô Như Sương ánh lên sự giãy dụa không cam lòng, dựa vào tu vi cảnh giới Tu Thể của cô ta và và cậu Vân thì hoàn toàn có thể ngự kiếm phi hành trực tiếp rời khỏi đây.

Đám rắn độc này hoàn toàn không thể làm gì được bọn họ.

Nhưng muốn đem theo năm người khác bình an rời khỏi thì có chút mơ mộng hão huyền.
“Bỏ đi, kéo dài thời gian thêm một chút, thực sự không được mình sẽ mang theo Tiểu Linh rời khỏi đây”.

Tô Như Sương thầm nghĩ trong lòng.
Trong lúc đám người đang trầm lặng, cô gái gọi là Tiểu Linh đột nhiên giật mình kêu lên:

“Mọi người mau nhìn!”
Đám người quay đầu lại, liền nhìn thấy một tia sáng vàng kim đang mạnh mẽ bay tới với tốc độ cực nhanh, mang theo tiếng gầm mạnh mẽ.

Mà từ trong tia sáng đó, mọi người nhìn thấy một người thanh niên mặc áo bào đen.
Chỉ nhìn thấy người thanh niên đó chỉ tay lên trời, nguyên khí đầy trời hóa thành vô số lưỡi đao gió lao thẳng xuống.
“Vù vù vù!”
Có hơn trăm luồng đao gió dài hơn bốn mét, bao phủ phạm vi cả trăm thước xung quanh.

Hơn trăm con rắn độc hầu như không phát ra bất kì một tiếng động nào, bị đao gió chém thành nhiều mảnh, máu chảy khắp nơi.

Ngay cả con Huyết Xà Vương có cảnh giới Tu Thể cũng không chịu được bao lâu, mau chóng bị cắt thành thịt vụn.
“Cao thủ Luyện Khí đỉnh phong, thậm chí có thể đã bước vào cảnh giới Kim Đan!”.


Bình luận

Truyện đang đọc