TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



“Hộ pháp cho tôi, bổn tọa phải nhanh chóng khôi [phục pháp lực, trạng thái tốt nhất để đón lôi kiếp!”
Diệp Thành nói một tiếng, cắm ma kiếm bên cạnh rồi ngồi xếp bằng trên ngọn núi, ra lệnh cho Nam Tuyệt rồi nhanh chóng tu luyện.
Vùn vụt!
Vận hành Tứ Tượng Huyền Công, bốn ảo ảnh thần thú hiện ra sau lưng Diệp Thành, từng tia linh khí thực chất đều biến từng luồng hút vào trong cơ thể Diệp Thành.

Ngay sau đó, trên đỉnh đầu của anh xuất hiện bóng dáng thần linh hỗn động, bổ ra hỗn độn, đục thành một lỗ đen, tiếp tế cho tinh khí như sông dài trong cơ thế, ào ạt tiến vào trong Diệp Thành.
Gần như chỉ trong tích tắc, khí thế của Diệp Thành nhanh chóng ổn định lại, từ từ tăng lên.

Ánh sáng xanh quanh thân dần trở nên rực rỡ, kiếm khí Lệ Ma ở vết thương dần lành lặn, Kim Đan nhanh chóng sống lại.
Nam Tuyệt nhìn cảnh này, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh, sát ý nổi lên.
Lúc này chắc chắn là thời điểm Diệp Thành yếu ớt nhất, nếu bỏ qua cơ hội này, Diệp Thành khôi phục, đời này lão ta đừng mơ đánh bại được anh.


Nhưng Nam Tuyệt là kẻ nhìn xa trông rộng, không hề trực tiếp ra tay.
Vì trong Luyện ngục Vô Gian, trừ lão ta thì còn trăm nghìn tộc Lệ Ma và bảy, tám vị ma tướng.

Trên thực tế, còn có một ma tướng mặc giáp bạc có thực lực không thua kém lão ta là bao
“Giết, báo thù cho vương tử!”
Nhóm ma tướng cũng nhìn ra được là Diệp Thành đang suy yếu.
Ma tướng mặc giáp bạc hét lớn, những tộc Lệ Ma còn sót lại tức khác như con kiến mang theo sát ý ngập trời ào ào tiến về Diệp Thành.
“Không được phép làm tổn thương anh tài của Nhân tộc ta!”
Nam Tuyệt hiên ngang nói, lão ta phóng lên trời thành một Lôi Giao nghìn trượng, ngăn chặn ma tướng mặc giáp bạc.

Bảy, tám vị ma tướng còn lại và một trăm nghìn chiến sĩ tộc Lệ Ma đều bị lão ta trông vô ý nhưng lại cố tình bỏ qua.
Nam Tuyệt vừa không yên lòng ngăn chặn ma tướng giáp bạc vừa nghía mắt đánh giá Diệp Thành.

Lão ta tin chắc Diệp Thành sẽ không bó tay chịu trận như vậy, chắc chắn anh còn át chủ bài.
Quả nhiên...
“Leng keng!”
Một tiếng kiếm rít trong hư không, ma kiếm Trảm Thiên cắm trên núi vọt lên, biến thành cầu vồng chọc trời, chém một ma tướng thành hai.

Ngay sau đó, lỗ đen sau lưng Diệp Thành đang cắn nuốt bỗng mở rộng ra trăm dặm.

Lực hút đáng sợ bắt đầu xuất hiện.
Vô số ma binh liên tục bị lỗ đen hút vào như sủi cảo.

Từng chiến sĩ Lệ Ma đều có tu vi Ngưng Đan.

Pháp lực tràn đầy biến thành tia tinh khí bay về phía Diệp Thành.
“Đó là cái bẫy!”
Một ma tướng hét lớn, nhóm ma binh cũng kịp phản ứng lại, nhanh chóng bỏ chạy ra xa nhưng Minh Vương cắn nuốt đáng sợ cỡ nào? Cái lỗ đen lại mở rộng ra ba trăm dặm.
Đến cuối cùng, không chỉ một trăm nghìn ma binh, ngay cả bảy, tám ma tướng cũng bị hút vào lỗ đen, biến thành nguyên lực sinh mệnh, bồi bổ cho cơ thể Diệp Thành.
“Lạch cạch!”
Nam Tuyệt bị cảnh này dọa sợ tới mức quỳ xuống, không dám có nghĩ xâu xa nữa.
Ma tướng mặc giáp bạc gầm thét, điên cuồng bay ra ngoài Luyện ngục Vô Gian, hắn mặc kệ tất cả, cũng không màng trên không còn có gió lốc không gian.
“Phù!”
Tinh nguyên một trăm nghìn tu sĩ Ngưng Đan, quá nhiều phải không?

Cơ thể đang nhanh chóng khôi phục dưới tốc độ mắt thường có thể thấy, chỉ trong nháy mắt, vết thương kia đã biến mất.

Thần thể tỏa ra hào quang sáng chói như được đúc từ vàng, Kim Đan trong trung phủ cũng nhanh chóng tăng lên đỉnh phong, lớn bằng quả trứng gà.
Một sự chấn động chưa từng có ảnh hưởng tới trong lòng Diệp Thành.

Ở chỗ sâu nhất trong tâm hồn, một vòng hào quang thần tiên sáng chói nổ tung, bắn vào trong Kim Đan.
Kim Đan có ba mày sau bị tia sáng thần tiên này bắn trúng thì nhanh chóng thay đổi, biến thành vòng tròn tỏa hào quang sáng rực, huy hoàng.
Nó mang theo khí thế vĩnh hằng bất diệt như Tiên giới ngập tràn điều tốt, cao hơn cả chín tầng trời, thậm chí lôi vân bên ngoài Luyện ngục Vô Gian cũng hạ thấp dưới chân anh.
Thành vòng sáng thần tiên này, Diệp Thành trợn mắt.
“Cái này...!sao giống Thần Quang Sáng Thế khi mình độ tiên kiếp đời trước thế?”.


Bình luận

Truyện đang đọc