TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



Nhất thời, cả thành phố Thần Đan gió nổi mây vần.

Các tu sĩ của thành phố Thần Đan nhìn thấy trên bầu trời từng con Long Mã, linh thú, phi thuyền vụt tới, vô cùng to lớn, che rợp bầu trời.

"Ối chà, thành phố Thần Đan của ta đã trở phồn thịnh như thế từ bao giờ vậy?"
Có một ông già ngẩng đầu, tấm tắc kêu lạ.

.....
Trong Đan Tháp.

Vẫn là Đan Nguyên Điện của Vương Hải Bằng, nhưng lúc này người ngồi trên vị trí cao nhất là Đan Vương mới - Diệp Thành.

Hoàng Đạo Hoành, Lữ Vân Trường, gia chủ nhà họ Hà, gia chủ nhà họ Phương và lão tổ nhà họ Tề ngồi trên ghế tọa.

Trừ những người đó ra thì trong đám tiểu bối chỉ có Đường Ngự Phong là có thể đi lên ngồi ngang hàng với các gia chủ.

Những người khác, cho dù là Vương Hải Bằng cũng không thể không đi xuống ghế cuối.

"Đúng là một lần đắc đạo, cả thiên hạ đều biết".
Chúc Thành Hòa ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Mấy người Hoàng Đạo Hoành, Lữ Vân Trường đều là Chân Quân, người nắm quyền của các thế gia, môn phái.

Những con quái vật già nua này đã sống hai ba nghìn năm, tu vi pháp lực mạnh tới nỗi không thể tin được.

Những gia chủ bình thường khác đều chỉ là cảnh giới Kim Đan, hệt như thứ tép riu trước mặt những lão già này
Cho dù là Hà Cửu Hằng, Đường Đoạn Lãng cũng thua kém vô cùng.

Cũng chỉ có Đường Ngự Phong có tu vi Kim Đan đỉnh cao, thiên phú tuyệt vời, lại có nhà họ Đường đứng đằng sau mới có thể ngồi ngang hàng với họ.

Nhưng Diệp Thành lại một bước vọt lên trời, đè bẹp các thế gia khác, đây là sự vinh quang tột bậc đến nhường nào chứ?
Những trưởng lão của Thần Đan Môn ngẩng đầu nhìn Diệp Thành, trong lòng phức tạp vô cùng.


Đặc biệt là Hác trưởng lão, ông ta nắm chặt nắm đấm, đôi mắt lóe lên sự thù hận và phẫn nộ, nhưng không được thể hiện ra, chỉ có thể cúi đầu.

"Thuật luyện đan của Diệp Đan Vương quả thực là vô cùng kỳ diệu, lão đây sống ngu muội mấy nghìn năm mà chưa từng được thấy thuật luyện đan bộc phát tùy tâm như vậy".

Lữ Vân Trường vô cùng cảm thán.

"Đan Vương mới ra đời, không chỉ là chuyện mừng của thành phố Thần Đan mà còn là chuyện mừng của giới tông môn thượng cổ chúng ta.

Hay là mở rộng cửa tông môn, tuyên bố với thiên hạ rồi tổ chức đại lễ phong Đan Vương, mọi người thấy thế nào?", có người đề nghị.

"Lời đề nghị này rất hay".

Hoàng Đạo Hoành gật đều khen hay, nhưng những người khác thì thái độ lại mập mờ không rõ, lập lờ nước đôi.

Vì Diệp Thành dù sao cũng là người Hoa Hạ, anh chèn ép Thần Đan Môn thế này, chẳng phải là đang tát vào mặt các tông môn thượng cổ hay sao?
"Chuyện này không vội.

Linh dược mà Thần Đan thua tôi giờ đang ở đâu?", Diệp Thành quay đầu qua.

Sắc mặt Hoàng Đạo Hoành khẽ cứng đờ, nhưng nhanh chóng giấu đi.

Ông ta nho nhã cười: "Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi ạ.

Trong kho thuốc của Thần Đan Môn chúng tôi tổng cộng có bảy cây tiên dược, hai mươi sáu cây chuẩn tiên dược, ba trăm năm mươi tư cây linh dược thượng phẩm, một nghìn..."
"Chỉ có bảy cây tiên dược thôi sao?"
Diệp Thành khẽ nhíu mày.

Con số này thấp hơn nhiều so với suy nghĩ của anh.

"Haizz, Thần Đan Môn chúng tôi tuy là môn phái luyện đan lớn, nhưng số lượng phải tiêu hao cũng vô cùng lớn.


Những tiên dược đó phần lớn đều bị lũ đệ tử bất tài đem đi luyện chế chuẩn tiên đan và linh đan thượng phẩm rồi".

"Thôi kệ đi, lấy bảy cây tiên dược thôi cũng được".

Diệp Thành phất tay áo.

Sau đó, lấy tiên dược xong Diệp Thành liền đứng dậy định rời khỏi Đan Tháp.

Hoàng Đạo Hoành tìm đủ cách níu kéo, năm lần bảy lượt mời Diệp Thành ở lại để giảng giải thuật luyện đan cho đệ tử của Thần Đan Môn.

Sau khi ông ta hứa rất nhiều điều kiện, đồng ý tặng thêm mười cây chuẩn tiên dược nữa thì Diệp Thành mới miễn cưỡng đồng ý, ở lại thêm nửa tháng.

"Nếu Diệp Đan Vương rời khỏi Đan Tháp thì nhất định phải đến nhà họ Lữ chúng tôi làm khách đầu tiên đấy.

Lão đây nhất định sẽ chuẩn bị chu đáo đợi Đan Vương đến.

Nhà họ Lữ tuy không phải thánh địa đan đạo nhưng vẫn có thể lấy ra được mấy cây tiên dược.

Hơn nữa nhà họ Lữ của chúng tôi còn có giai nhân tuyệt sắc, tuyệt đối khiến Đan Vương lưu luyến quên về".

Trước khi đi, Lữ Vân Trường kéo tay Diệp Thành, cười ha hả nói.

Hai chị em Lữ Khinh Mộc và Lữ Khinh Vũ đứng bên cạnh lão tổ môi đỏ như lửa, kiều diễm tựa hoa, khiến những người xung quanh đều thầm mắng trong lòng, lão già này lại còn dùng mỹ nhân kế!
Những gia chủ khác cũng nhao nhao tiến lên vỗ ngực bảo đảm với Diệp Thành, chỉ cần Diệp Đan Vương đến nhà họ thì chắc chắn linh dược sẽ có đủ, tiên dược cũng không thành vấn đề.

Những gia tộc có Chân Quân này thế lực lớn, gia sản mênh mông tới nỗi không thể tưởng tượng nổi.

Đối với những miếng thịt béo dâng lên đến tận cửa này, Diệp Thành tất nhiên đều đồng ý.

Chỉ khi đối mặt với nhà họ Hà anh mới thu nụ cười lại, còn không thèm nhìn bọn họ cái nào chứ đừng nói là Bạch Tiểu Huyên.


Sắc mặt gia chủ nhà họ Hà tức khắc tối sầm.

Sau khi đi ra khỏi Đan Tháp, Hà Cửu Hằng tức giận quát mắng: "Tên khốn đan sư Bích Hải đó, dám không nể mặt tôi à? Nghĩ mình là Đan Vương rồi thì dám láo xược à? Nhà họ Hà này là gia tộc có Chân Quân đấy! Thế mà tên này còn không thèm nể mặt!"
Nói rồi trong đôi mắt của Hà Cửu Hằng cháy lên ngọn lửa phẫn nộ.

Sắc mặt Bạch Tiểu Huyên lạnh lùng, không nói câu nào.

"Hừ, tuổi trẻ ngông cuồng cũng có thể hiểu được.

Nhà họ Hà chúng ta tuy là thế gia có Chân Quân nhưng Đan Vương cũng không dễ chọc vào đâu.

Phải biết là trong nhiều tông môn, Đan Vương đều là người được coi là chỉ kém mỗi Chân Quân, được tôn xưng là điện hạ".

Gia chủ nhà họ Hà là Hà Định Viễn khẽ thở dài.

"Bố à, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây.

Đan sư Bích Hải tuyệt đối không phải hạng khoan dung độ lượng đâu.

Trước đây con đã từng đắc tội anh ta, cho dù chúng ta có cung kính với anh ta đến mức nào thì anh ta tuyêt đối cũng sẽ không luyện đan cho nhà họ Hà chúng ta đâu".

Hà Cửu Hằng thấp giọng hỏi, ngay cả đôi mắt đẹp của Bạch Tiểu Huyên cũng cụp xuống, dựng tai lắng nghe.

"Ha ha, có luyện đan hay không thì đến lúc đó không do cậu ta lựa chọn.

Hoa Hạ này dù sao cũng là Hoa Hạ của các thế gia chúng ta! Cậu ta cho dù có là Dược Vương thì suy cho cùng cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan cỏn con mà thôi".

Hà Định Viễn ngẩng đầu, nở nụ cười sâu xa...!
Lúc này đang là lúc Diệp Thành ở lại Đan Tháp, giảng giải về đan đạo cho các trưởng lão và thiên tài.

Những thứ anh giảng chỉ là thuật luyện đan cơ bản nhất trong giới tu tiên, ở nơi sâu trong giải ngân hà.

Nhưng đối với những người của Thần Đan Môn thì nó lại tinh túy vô cùng, khiến họ ngộ ra rất nhiều điều.

"Tầm mắt của điện hạ xa rộng như vậy, học xa trông rộng, học thức uyên thâm, chúng tôi kính phục vô cùng".

Đến cuối cùng ngay cả Hoàng Đạo Hoành cũng quỳ xuống bái lạy, hành lễ của đệ tử với Diệp Thành, vô cùng cung kính với Diệp anh.


Những trưởng lão khác cũng cung kính anh như thần, ánh mắt nhìn Diệp Thành thậm chí còn có cả sự kính sợ.

"Đan đạo đỉnh cao đến mức này, cho dù tôi có phấn đấu một nghìn năm, một vạn năm nữa cũng đâu có thấm vào đâu chứ? Cả đời này cũng không thể vượt qua được".

Hác Tư Văn ngẩng đầu, ánh mắt tuyệt vọng.

"Đồ ngốc...!Đan đạo không thể vượt qua không có nghĩa là những mặt khác không thể vượt qua".

Hác trưởng lão thấp giọng nói.

"Lão tổ, ý người là?", Hác Tư Văn sững sờ.

Hác trưởng lão khẽ lắc đầu, không nói gì nữa, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Thành lại có thêm tia sắc bén.

Người hạnh phúc nhất trong nửa tháng này tất nhiên là Linh Linh.

Giờ ở Thần Đan Môn, cô bé đã trở thành cô công chúa nhỏ dưới một người, trên vạn người.

Ngay cả môn chủ Thần Đan Môn cũng tươi cười hòa nhã với cô bé, không dám tỏ bất cứ hái độ nào.

Diệp Thành còn dành phần lớn thời gian để chơi với cô bé, đi chơi khắp Thần Đan Môn, cô bé chơi vui ngất trời.

Cuối cùng, nửa tháng sau, thời gian kết thúc, Diệp Thành chuẩn bị khởi hành.

Lần này, cho dù Hoàng Đạo Hoành có níu kéo đến đâu thì Diệp Thành cũng không đồng ý.

Hoàng Đạo Hoành bất lực, đành dẫn mọi người tiễn Diệp Thành đến tận trăm dặm ngoài thành phố Thần Đan rồi liên mồm bảo đảm với Diệp Thành.

Sau hôm nay, Thần Đan Môn sẽ là ngôi nhà thứ hai của anh, lúc nào cũng sẽ mở rộng cánh cửa chào đón anh.

Còn về Linh Linh thì ông ta sẽ đích thân nhận làm đệ tử, chuyên tâm truyền dạy.

"Ha ha, mong là như vậy".

Diệp Thành gật đầu, nhìn lướt qua Hác trưởng lão và Hác Tư Văn, khóe miệng khẽ cong lên...
- ------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc