Minh Sương không hiểu.
“Dẫn theo Dao Nhi đi đi, bảo vệ cô ấy cho tốt”.
Diệp Thành quay đầu lại, khẽ cười với cô ấy, hai sợi dây Khổn Tiên lại xuất hiện trên cơ thể một lần nữa, lần này nó hoàn toàn đứt lìa.
Khí tức đáng sợ tuôn ra từ trên người Diệp Thành, giống như muốn khiến đất trời rung chuyển.
Hai pháp tướng Hải Hoàng và Minh Vương lại muốn nhảy ra từ hư không một lần nữa.
“Không được, anh, bí thuật của anh đã bùng phát một lần trong thời gian ngắn, tuyệt đối không thể dùng thêm lần thứ hai”.
Dao Nhi sốt sắng nói.
Trong lòng Minh Sương cũng dâng lên dự cảm xấu, tình trạng của Diệp Thành rõ ràng là không ổn.
Sức chiến đấu rung chuyển đất trời trước kia, bí thuật ở cấp bậc ấy tất nhiên phải trả cái giá rất lớn, trong thời gian ngắn sử dụng thêm lần nữa thì có thể khiến cho cơ thể nổ tung mà chết.
“Yên tâm đi, Dao Nhi, đi theo chị Minh Sương, anh sẽ đi tìm em sau”.
Diệp Thành khẽ cười.
Diệp Thành đặt ngửa tay ra, một viên ngọc tỏa sáng nhàn nhạt lơ lửng trên tay anh.
Trong viên ngọc đó dường như có một thế giới khác, sóng cuộn mãnh liệt, thời gian ngưng đọng.
Ngọc Thuần Thanh Lưu Ly Như Ý!
“Đây là?”
Khoảnh khắc nhìn thấy viên ngọc quý này, Minh Sương bỗng mở to hai mắt, dường như hiểu ra Diệp Thành định làm gì.
Diệp Thành vung tay, đưa Minh Sương và Dao Nhi vào trong ngọc Như Ý.
Đồng thời, trên người anh tỏa ra ánh sáng năm màu, rực rỡ như mặt trời trên cao.
Tất cả sức mạnh hội tụ nơi lòng bàn tay Diệp Thành.
“Anh, đừng!”
Dao Nhi ra sức kêu gào trong ngọc Như Ý, nhưng đáng tiếc không thể nào ngăn cản được Diệp Thành.
“Ngăn hắn lại!”
Trong chiến hạm của vương tộc vang lên giọng quát tháo sốt ruột.
Đáng tiếc đã muộn rồi…
“Hãy sống sót”.
Diệp Thành bình thản nói, sau đó ném mạnh viên ngọc đi.
Ngọc Như Ý hóa thành một viên đạn pháo bay đi trong nháy mắt, tựa như sao băng vụt qua, đánh nát mười mấy chiếc chiến hạm, sau đó xuyên vào không trung.
Nó đánh phá mỏ neo không gian và màn chắn hai giới, chém cho gió bão không gian nứt ra một con đường trời thật dài rồi xuyên thẳng một đường vào thế giới nơi có Thăng Nguyệt.
“Không!”
Dao Nhi ngồi đờ ra trên mặt đất, nước mắt giàn giụa.
Minh Sương quay đầu lại thì nhìn thấy, một luồng sáng ngũ sắc càng lúc càng đậm màu tỏa ra trên Luyện ngục Vô Gian, nơi đang xa dần trong gió bão không gian.
Đến cuối cùng, bóng dáng Diệp Thành hoàn toàn bị luồng sáng ngũ sắc che lấp, không nhìn thấy nữa.
“Đừng khóc, Dao Nhi, anh trai em là một anh hùng, một anh hùng chân chính.
Chị hứa với anh ấy bảo vệ em thì sẽ luôn luôn bảo vệ em, cho đến một ngày chị chết đi”.
Minh Sương khẳng định chắc chắn, trên mặt cũng có vệt nước mắt lăn dài.
Ngọc Thuần Thanh Lưu Ly Như Ý xuyên qua gió bão, phá vỡ màn chắn không gian, tựa như một ngôi sao băng lướt qua Thăng Nguyệt.
Khoảnh khắc ấy, vô số Chân Quân ngẩng lên đều nhìn thấy cảnh tượng kỳ diệu này.
Trong Luyện ngục Vô Gian, Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, một mình đứng giữa đất trời, ngăn chặn vương tộc Lệ Ma đang bốc lửa giận ngút trời, cùng với hàng vạn quân địch đang ùn ùn kéo tới, nở nụ cười mỉm:
“Đã lâu rồi chưa đánh một trận sảng khoái”.
“Hi vọng các người đừng để tôi thất vọng”.
Anh vừa dứt lời, hai sợi dây Khổn Tiên bên ngoài cơ thể vang lên một tiếng keng, hoàn toàn đứt lìa, lần này đã không còn khả năng nối liền lại nữa.
Theo đó hai luồng ánh sáng màu xanh và tím bùng lên cao như mặt trời tỏa sáng, cùng với hai pháp tướng chấn động đất trời hiện ra.
Ta có kiếm trong tay thì có thể chém ngang đất trời!
Trong biển không gian hỗn độn, Luyện ngục Vô Gian rung chuyển kịch liệt, giống như một chiếc thuyền lớn lắc lư trong gió bão.
Từng trận gió thời không mãnh liệt chọc thủng khe hở ngăn cách, thổi vào trong Luyện ngục Vô Gian.
Vô số đá núi, cây cỏ, ma thú gặp trận gió khuấy đảo không gian này đều biến thành mảnh vụn.
“Chết tiệt!”
Nhìn thấy Minh Sương và Dao Nhi đã thoát ra khỏi Luyện ngục Vô Gian, trong chiếc thuyền đồng điếu cổ xưa dài vạn trượng vang lên tiếng quát tháo phẫn nộ.
Chốc lát sau, vị cao thủ thần bí của vương tộc đó lại ra lệnh:
“Ma tướng Khai Thiên, giết chết loài người này, chém đầu hắn xuống đặt ở trong điện Chân Ma, dùng lửa ma U Minh thiêu cháy linh hồn của hắn một vạn năm, để cho hắn biết mình đã làm sai điều gì.
Những người khác theo ta đuổi theo bọn chúng!”
Nói xong, chiếc thuyền lớn của vương tộc quay đầu, định phá vỡ không trung, cố gắng xuyên qua đại dương gió bão không gian để truy sát đến Địa Cầu.
Trừ một đoàn chiến hạm đánh bọc sườn Diệp Thành, những chiến hạm bọc sắt đen khác đều nối gót chiến hạm của vương tộc, bắt đầu quay đầu.
“Các người khinh thường tôi quá nhỉ, chỉ cần Địa Cầu vẫn còn tôi thì Ma tộc đừng mơ duỗi móng vuốt sang đó.
Các người duỗi tới bao nhiêu, tôi chặt hết bấy nhiêu!”
Trong mắt Diệp Thành không buồn cũng không vui, anh bước tới trước một bước, thốt ra hai chữ: “Thời không!”
Ầm ầm!
“Vâng!”
Đông đảo ma tướng đồng thanh đáp lại.
Từng luồng ma khí rung chuyển đất trời dâng lên từ những chiến hạm của tộc Lệ Ma, tựa như cột trụ màu đen cuồn cuộn.
Cuối cùng xuất hiện đến mấy chục chiếc.
Mấy chục tên ma tướng này đều là kẻ mạnh trong tộc Lệ Ma, thực lực của mỗi một kẻ đều có thể sánh ngang với Đại Chân Quân cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh phong.
Nhất là mấy kẻ đứng đầu, khí tức mạnh mẽ vô cùng, có vẻ còn mạnh hơn cả Khô Vinh lão tổ.
- ------------------.