TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



Ầm!
Phạm vi hơn nghìn mét bỗng chốc biến thành một miếng sắt, ngay cả nguyên khí trong không trung cũng ngưng tụ lại.

Phép thuật độn thổ có mạnh đến đâu thì suy cho cùng cũng phải dựa vào nguyên khí trong trời đất để làm bàn đạp, giờ nguyên khí đóng băng rồi, phép độn thổ của Bạch Vân Thường tất nhiên trở nên vô dụng.

Luồng sáng trắng đột ngột tản đi, xuất hiện bóng dáng của Bạch Vân Thường.

Nhưng lúc này, sắc mặt cô ta hốt hoảng, kinh hãi nói: "Đây là thuật phong ấn thất truyền đã lâu, nghe nói chỉ Chân Quân đỉnh phong mới có thể sử dụng được, sao anh lại biết?"
"Bản lĩnh của tôi đâu phải là thứ cô có thể tưởng tượng được, ngoan ngoãn xuống địa ngục đi".
Diệp Thành nói xong, đôi mắt không cảm xúc.

Anh giơ tay lên ngưng tụ một bàn tay khổng lồ màu xanh pha vàng kim, đập mạnh xuống.

Bạch Vân Thường hét lên, lấy ra một viên ngọc bằng băng.

Viên ngọc băng này hiển nhiên mới là pháp khí thực sự của cô ta, cũng là linh bảo thượng phẩm.

Trên viên ngọc băng tỏa ra vô số luồng sáng trắng, bay lên trời tựa như những cây kim làm từ băng.


Mỗi cây kim băng này đều có thể sánh với uy lực của phi kiếm, hơn nữa còn có luồng khí lạnh lẽo thấu xương, cho dù là một con voi Ma mút cũng sẽ bị đông lạnh.

Ngọc Quán Vân Nguyên Linh, thần khí trấn cung bí truyền của Bạch Vân Quán.

Nếu Bạch Vân Thường không phải thần nữ thế hệ này của Bạch Vân Quán thì cũng sẽ không thể có được linh bảo này.

"Tinh tinh tinh!"
Từng cây kim băng màu trắng đâm lên bàn tay khổng lồ màu xanh vàng khiến bàn tay ấy hơi run rẩy.

Vô số luồng khí lạnh dường như muốn đông cứng bàn tay đó.

Nhưng thần thể của Diệp Thành đã đạt đến Đại Thành, thực lực của anh quá đáng sợ, có thể xé rách một Chân Quân bằng tay.

Một tiếng rắc vang lên, bàn tay khổng lồ đè xuống khiến tất cả cây kim băng đều vỡ tan, ngay cả ngọc Quán Vân Nguyên Linh cũng bay ra ngoài.

Trên bề mặt viên ngọc xuất hiện một vết nứt nhỏ, dường như ngay cả linh bảo thượng phẩm cũng không chịu nổi uy lực của cú chưởng của Diệp Thành.

Ngay sau đó uy thế vẫn chưa tản hết, bàn tay vỗ xuống Bạch Vân Thường.

Ngay lúc cô ta sắp bị vỗ ta thành bánh thịt, Bạch Vân Thường đột nhiên hét ra một cái tên khiến sắc mặt Diệp Thành khẽ thay đổi, dừng bàn tay lại.

"Cô biết Thẩm Minh Nhan?"
Diệp Thành nhìn cô gái mặc đồ trắng này.

Lúc này Bạch Vân Thường đâu còn dáng vẻ của thần nữ chốn tiên cung? Đầu tóc cô ta rối tung, vầng trán trắng nõn đầy mồ hôi, đôi mắt thoáng vẻ sợ hãi, nghe thế liền gật đầu lia lịa:
"Minh Nhan là sư muội của tôi, được một vị trưởng lão đưa vào tiên cung.

Cô ấy từng nói với tôi rằng người cô ấy yêu ở thế giới phàm tục".

"Thẩm Minh Nhan bây giờ thế nào?"
Diệp Thành nhíu mày, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt oán hận của các cô gái phía sau.

"Thẩm sư muội...sống khá tốt.

Cô ấy là Băng linh căn cực phẩm, vô cùng phù hợp với công pháp tu hành của Bạch Vân Quán chúng tôi, mọi người rất thích cô ấy.


Tông chủ thì chọn cô ấy là người ứng tuyển cho thần nữ thế hệ tiếp theo, nhưng cô ấy dường như rất nhớ anh...thế nên tâm trạng luôn không được tốt cho lắm".

Bạch Vân Thường nghe thế hơi khựng lại, nói với vẻ ngần ngừ.

Diệp Thành khẽ hừ một tiếng, không hỏi nữa.

Lời của Bạch Vân Thường có rất nhiều chỗ không đúng.

Thẩm Minh Nhan là một đệ tử đến từ thế giới phàm tục, đám người của tông môn thượng cổ kiêu căng đó đều coi người của thế giới phàm tục không ra gì, sao có thể thích Thẩm Minh Nhan được?
Nhưng anh không hỏi thêm nữa.

Nếu đã xác định Thẩm Minh Nhan còn sống thì anh cũng yên tâm rồi.

Đợi đến khi anh san bằng thất đại huyền môn thì chắc chắn sẽ cứu cô ấy về.

"Đi".

Lúc Bạch Vân Thường thấy Diệp Thành thu bàn tay khổng lồ về, cô ta đang thở phào nhẹ nhõm thì trong tay Diệp Thành lại bắn ra một luồng sức mạnh Huyền Minh màu đen, nó biến thành một đóa sen đen chui vào trong cơ thể Bạch Vân Thường.

"Đây là..."
Sắc mặt Bạch Vân Thường vô cùng khó coi.

Với kiến thức của cô ta thì sao có thể không biết đây là một cấm chế,.chỉ cần cô ta có hành động khác lạ thì đóa sen đen đáng sợ này sẽ lập tức biến thành ngọn lửa địa ngục, đốt cháy cô ta thành tro bụi.


Nhưng giờ đang bị người ta bắt, không thể không cúi đầu.

Cô ta muốn sống, tất nhiên là phải chịu cấm chế này.

Bạch Vân Thường không nói câu nào, lặng lẽ bay đến bên cạnh Diệp Thành đứng hầu, trông như một cô hầu gái ngoan ngoãn, khiến Aokawa Sayuri ngay lập tức nhướng mày.

"Đáng sợ quá".

Thấy thần nữ của Bạch Vân Quán cũng bị Diệp Thành tóm được, đám người của Tiêu phủ tay chân run rẩy.

Đặc biệt là Tiêu Dao, anh ta len lén lè lưỡi, thế mà trước kia anh ta còn muốn giành phụ nữ với Diệp Thành.

Mà lúc này Diệp Thành chắp tay đứng trên đỉnh núi Thái Sơn, nhìn về biển mây phía xa xa:
"Các người đến đây là vì di tích này sao?"
Pháp trận Thiên Quân khống chế sức mạnh trời đất, cho dù là Chân Quân đến đây cũng phải cẩn thận dè dặt, không dám làm bậy.

Bởi trước mặt Thiên Quân, Chân Quân cũng chỉ là tép riu, cùng lắm cũng được coi là một con tép riu hơi mạnh chút thôi, ai có thể ngờ Diệp Thành chỉ cần một câu đã có thể chém pháp trận ra?
- ------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc