TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH



Những đệ tử đích truyền của các gia tộc này tuy rằng tu vi bình thường nhưng đó là so với những thiên tài bậc nhất, so với người bình thường thì bọn họ cũng vô cùng nổi bật.

“Chị Tiết!”
Sắc mặt Tô Như Sương nhất thời biến đổi.

Tiết Mộng Ngưng tuy rằng tu vi cũng rất mạnh mẽ, đã ngưng luyện được Kim Đan trung phẩm, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của các đệ tử này.

Dưới sức mạnh đáng sợ này, Tiết Mộng Ngưng liên tục run tẩy sợ hãi, ngón tay cầm thanh cổ kiếm bắt đầu trắng bệch.
“Diệp tiền bối, xin anh ra tay cứu chị Tiết với”.

Thu Linh Nhi nhìn về phía Diệp Thành với ánh mắt cầu cứu.

Tô Như Sương cũng hơi ngước mắt nhìn lên, mong chờ điều đó xảy ra.

Trong ấn tượng của họ, Diệp Thành có thể đánh bại cả quần đảo Nam Ngọc, giết chết Nam Ly Vương, là cường giả Chân Quân mạnh mẽ, tuyệt đối lợi hại hơn so với những đệ tử như Hà Lâm Tuyết.
“Vị đạo hữu này nếu muốn ra tay thì phải suy nghĩ cho kỹ, cô chủ Hà Lâm Tuyết xuất thân từ nhà họ Hà, không chỉ là đích truyền của gia tộc Chân Quân mà còn là em gái được yêu thương nhất của cậu hai Hà Cửu Hằng, bây giờ cậu hai đang ở ngay trên núi Thương Lan.”.

“Mà mấy anh em chúng tôi tuy rằng không phải đến từ các gia tộc Chân Quân, nhưng cũng có người có thân phận vô cùng cao quý, phía sau không chỉ có một vị Chân Quân.

Đạo hữu nếu muốn tham gia vào chuyện ngày hôm nay thì phải chuẩn bị tốt tinh thần làm kẻ thù của chúng tôi đi”.

Tu sĩ mặc áo bào trắng đứng đầu mỉm cười nói với Diệp Thành bằng giọng điệu sâu xa.

Lời này vừa nói ra, nhất thời tất cả mọi người ở đây đều không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.

“Khó đấy khó đấy, mấy cô gái này khó có thể sống nổi rồi”.

Mọi người xung quanh đều lắc đầu cảm thán.

Trên thực tế, ba cô gái đã cứng người lại không nói nên lời do quá sợ hãi.


Trên đường đi, bọn họ gặp rất nhiêu tu sĩ muốn ra tay giúp đỡ, trong đó có cả cao thủ Kim Đan hậu kỳ.

Nhưng khi bọn họ nghe được danh xưng của nhà họ Hà đều cúp đuôi chạy mất.

Từ đó trở đi, ba cô gái mới hiểu rõ, nhà họ Hà ở trong các tông môn thượng cổ có ý nghĩa lớn đến thế nào.

Đó chính là các gia tộc Chân Quân có địa vị vô cùng cao quý! Nam Ly Vương còn lâu mới có thể so sánh được, Diệp Thành thật sự sẽ vì những mối quan hệ bèo nước gặp nhau với bọn họ mà đắc tội với nhà họ Hà, với những Chân Quân đứng sau bọn họ hay sao?
Tô Như Sương nhìn về phía Diệp Thành, thấy anh không hề động đậy một chút nào, nhất thời trong lòng vô cùng thất vọng chán nản như chìm xuống dưới đáy vực sâu.

“Đừng lãng phí thời gian nữa, mau chóng bắt bọn chúng lại.

Tôi còn phải lên núi Hoành Lan đi gặp anh hai.

Lần này có rất nhiều thiên tài bậc nhất của thất đại huyền môn đến tham gia”.

Hà Lâm Tuyết không nhịn được nữa liền giục bọn họ ra t ay.

Còn Tiết Mộng Ngưng trong mắt cô ta chỉ giống như một con kiến hôi mà thôi, dễ dàng bị giẫm đạp nghiền nát, căn bản không cần dùng nhiều sức.

Có một số con cháu đích truyền của các gia tộc khác cũng phải chịu cảnh như thế này.

So với thiên tài của thất đại huyền môn thì một cô nhóc đến từ quần đảo Nam Ngọc nhỏ bé tính là cái thá gì cơ chứ? Bọn họ là đích truyền của các gia tộc và tông môn, mấy năm qua đã chơi đùa không biết bao nhiêu hoa khôi và những cô gái đẹp tuyệt sắc rồi.

“Diệp tiền bối!”
Nhìn thấy những người này xông tới như sói như hổ, Thu Linh Nhi nhất thời sợ hãi hét toáng lên.

Ngay cả Tiết Mộng Ngưng lúc này cũng nhịn không được mà quay đầu lại, khi nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của cô ta, cuối cùng Diệp Thành cũng lên tiếng:
“Bây giờ mau cút đi, tôi còn có thể nể mặt bố của các người mà không làm khó nữa, nếu không thì… tự nhận lấy hậu quả”.


Anh vừa nói ra lời này, mấy đệ tử đích truyền của các gia tộc giống như nghe được câu chuyện cười, suýt nữa cười ra thành tiếng.

Hà Lâm Tuyết nhướng mày, kinh ngạc nhìn qua.

Còn những người khác cảm thấy Diệp Thành điên rồi.

Anh chỉ là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ không có gì nổi bật mà dám nói là cho các gia tộc mặt mũi? Cho rằng mình là ai cơ chứ, các thiên tài bậc nhất như là Thánh Tử hay sao?
Tu sĩ mặc áo choàng màu trắng nhất thời bật cười nhìn về phía Diệp Thành: “Không biết đạo hữu là chân truyền của giáo phải huyền môn nào? Hoặc là đích truyền của các gia tộc Chân Quân? Hay là cường giả Thiên Quân?”
“Đều không phải”.

.

ngôn tình sủng
Diệp Thành chậm rãi lắc đầu.

“Nếu đã không phải, dựa vào cái gì mà ngông cuồng tự đại bảo nể mặt bố chúng tôi mặt mũi cơ chứ?”
Tu sĩ áo trắng sắc mặt nhất thời biến đổi, khí tức mạnh mẽ dâng lên, giống như một làn sóng cuồng bạo.

Tu vi của gã đã đạt đến cảnh giớ Kim Đan trung kỳ, nội lực Huyền Băng cũng vô cùng mạnh mẽ, trong hư không đột nhiên xuất hiện rất nhiều luồng sáng màu trắng giống như là những cơn bão cuồng nộ liên tục gầm thét.

Mọi người xung quanh đều sợ hãi biến sắc.

Chỉ có Diệp Thành vô cùng bình tĩnh, vẫn đứng yên tại đó giống như chỉ vừa có một làn gió nhẹ thổi qua, thay vào đó lại nghiêng đầu thoải mái nói:
“Có lẽ… là bởi vì tôi là đan sư Bích Hải”.

Lời này vừa nói ra, tu sĩ áo trắng lúc đầu còn không để ý tới, cười lạnh một tiếng.

Ngay sau đó nụ cười trên mặt dần tắt ngúm, cuối cùng vẻ mặt gã trắng bệch sợ hãi nói ra:
“Anh chính là Đan Vương… Đan sư Bích Hải?”

“Đúng thế”.

Ngay khi Diệp Thành gật đầu, tất cả mọi người dưới chân núi Hoành Lan đều sững người im lặng không nói nên lời.

Đám đông xung quanh đều thay đổi sắc mặt, bao gồm cả tu sĩ mặc áo bào trắng, tất cả những đệ tử của các gia tộc kia sắc mặt đều tái nhợt như nhìn thấy quỷ.

“Sao thế?”
Thu Linh Nhi bối rối quay đầu nhìn lại.

Cô ta phát hiện khi bốn chữ đan sư Bích Hải này vừa được nói ra, tất cả mọi người ở dưới chân núi Hoành Lan đều trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Cho dù là mọi người xung quanh hay là đám người Hà Lâm Tuyết đều không nói nên lời.

Tu sĩ mặc áo bào trắng luôn luôn giữ vẻ mặt bình thản sắc mặt bây giờ trở nên tái mét, vô cùng sợ hãi.

Tiết Mộng Ngưng và Tô Như Sương cũng nghi ngờ không thôi, ba người bọn họ vừa mới đến nơi đây không lâu, không hiểu rõ lắm các thế lực ở đây.

Ở trong các tông môn thượng cổ hiện tại, bốn chữ đan sư Bích Hải này vô cùng có sức nặng.

“Đây chính là Đan Vương?”
“Đúng thế, tôi từng nhìn qua hình chiếu pháp thuật của Đan Vvương điện hạ.

Khi Đan Vương điện hạ dùng một ý niệm thành đan không khác gì bây giờ cả”.

“Trời đất ơi, Diệp Đan Vương lại đích thân tới núi Hoành Lan.

Lần tụ hội ở núi Hoành Lan này nhất định sẽ vô cùng đặc sắc.

Đây là lần thịnh hội đặc sắc nhất trong ngàn năm qua của các tông môn thượng cổ chúng ta”.

“…”
Mọi người đều bàn tán sôi nổi, những ánh mắt kính trọng đều nhìn về phía Diệp Thành.

Khi Diệp Thành đánh bại Đan Quân, áp chế cả Thần Đan Môn, đã được tất cả mọi người vô cùng tôn kính.


Sau đó anh đánh khắp bốn phương, tiêu diệt cả Thanh Vũ Tông.

Khiến cho tất cả các tông môn thượng cổ, hầu như không có mấy ai dám chọc vào Diệp Thành nữa.

Biết được anh xuất hiện ở đây, tất cả mọi người đều hiểu rõ chuyện này đã được giải quyết triệt để rồi.

“Đan sư Bích Hải!”
Hà Lâm Tuyết cắn chặt răng, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng lại không thể làm gì khác.

Mặc dù cô ta sinh ra trong gia tộc Chân Quân, hơn nữa còn là em gái của Hà Cửu Hằng, nhưng đối diện với một vị Đan Vương có thể làm cho các tông môn thượng cổ phải sợ hãi thì cô ta cảm thấy vô cùng áp lực.

Đây chính là người có thể sánh ngang với bố, thậm chí là lão tổ của cô ta.

“Bây giờ tôi đã có tư cách để cho bố của các người thể diện chưa?”
Diệp Thành ngoắc ngoắc ngón tay, mỉm cười nhìn tu sĩ áo trắng.

Tu sĩ mặc áo bào trắng sắc mặt tái nhợt.

Đến cả Hà Lâm Tuyết cũng phải nhượng bộ trước mặt Diệp Thành, huống chi là gã? Với uy danh hiện tại của Diệp Thành trong các tông môn thượng cổ, anh tùy tiện nói luyện ra tiên đan cho ai, nói không chừng còn có thể mời được cả các gia tộc Chân Quân ra tay nữa.

Làm sao mà đệ tử như hắn có thể so sánh được cơ chứ.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Như Sương và Thu Linh Nhi, tu sĩ mặc áo trắng chầm chậm cúi người xuống hành lễ với Diệp Thành, nở một nụ cười tươi nói: “Đan Vương điện hạ, trước đây là do chúng tôi sai, xin điện hạ nể mặt nhà họ Hà, đừng tính toán với chúng tôi làm gì…”
Nhìn thấy tu sĩ áo trắng đường đường là một trong số ít các cao thủ thế hệ trẻ của tông môn thượng côt phải cung kính hành lễ với Diệp Thành, ba cô gái nhất thời hít vào một hơi thật sâu.

Bọn họ không biết được thân phận của tu sĩ áo trắng, nhưng lại biết rõ thực lực của gã mạnh mẽ đến thế nào, đó chính là Tiểu Chân Quân có tu vi Kim Đan đỉnh phong đấy.

“Trước đây tôi có nói rồi, nếu không rời đi thì tự chịu lấy hậu quả”.

Diệp Thành nắm tay lại đi về phía đám người Hà Lâm Tuyết, thậm chí còn không thèm để ý đến tu sĩ áo trắng.

Quay người nhìn về phía Hà Lâm Tuyết đang sợ hãi đứng đó: “Trước đây là cô nói muốn mang Tiết Mộng Ngưng vào kỹ viện phải không?”
- ------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc