Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Chu Tuệ Chân nói: “Ninh Vũ Phi, bất kể là con gái tôi có làm cái gì thì làm gì có chuyện người hầu đánh khách cơ chứ, chuyện này cậu mà không xử lí ổn thỏa, không chịu trách nhiệm với con gái chúng tôi, tôi sẽ báo chuyện này lên cảnh sát.


“Thật là nực cười, thượng bất chính hạ tắc loạn.


Ninh Vũ Phi cũng không cần lo lắng hay bị chọc tức gì cả, nói: “Nói cho bà biết, bọn họ không phải người hầu của tôi, mà là người lớn và người thân của tôi, lần này là mất một cánh tay, lần sau, tôi hi vọng sẽ không có lần sau.


“Cậu còn ở đây uy hiếp chúng tôi?” Chu Huệ Chân nói.


“Các người cứ tùy ý báo cảnh sát, có thể tìm luật sư, tôi đã cho các người cơ hội rồi, nhưng các người không trân trọng nó.

” Ninh Vũ Phi nhếch mép.

Chu Chính Nam vội vàng nói: “Ninh Vũ Phi, cậu đợi chút, chuyện này tôi không hề trách cậu.


“Chu Chính Nam, ông đã từng quỳ xuống cầu xin tôi hủy bỏ tố cáo Chu Hân Tĩnh, cơ hội này ông không nắm lấy, đối diện với hiện thực đi!”
Ninh Vũ Phi nói xong thì lập tức rời khỏi, tới đây chỉ là để tuyên bố Chu Hân Tĩnh sẽ không nhận được bất kì sự cảm thông nào, càng không thể thắng nếu báo cảnh sát hoặc tố tụng.

Sau khi ra đến bên ngoài, Ninh Vũ Phi gọi điện thoại cho Tần Minh Nguyệt: “Tần Minh Nguyệt, cho em nhờ chút, em muốn loại trừ nhà họ Chu khỏi mười gia tộc ở thành phố Ngọc Trai này.


“Được thôi, không có vấn đề gì cả, cứ chờ là sẽ xong!”
Trong phòng bệnh, Chu Hân Tĩnh không cam tâm nói: “Mẹ, con nhất định sẽ bắt Ninh Vũ Phi phải trả giá, cục tức này con không nuốt nổi.


“Câm miệng, ai cho con đi tìm Ninh Vũ Phi, còn đánh người của cậu ta, con chỉ là đang gặp báo ứng mà thôi, đáng đời.


” Chu Chính Nam nói.

“Chu Chính Nam, ông đủ rồi, đường đường là một người đàn ông không dám mở miệng trước mặt một thằng nhóc, ông còn là đàn ông không?” Chu Huệ Chân rất không vui.

Chu Chính Nam tức giận nói: “Tôi nói cho bà biết, Chu Chính Nam tôi tự biết phân trần đúng sai, có thể giống người đàn ông ở trước mặt bất kì ai, nhưng mà tôi biết Ninh Vũ Phi là người như nào, sự việc lần này các người trả giá cho những gì mình làm đi.


Rầm!
Chu Chính Nam lập tức mở cửa đi ra.

Ngay lúc đó, Tần Minh Nguyệt cũng đã sai người đi điều tra toàn bộ doanh nghiệp của nhà họ Chu, ngày mai bắt buộc phải biến mất khỏi danh sách mười gia tộc lớn ở thành phố Ngọc Trai này.

Ngày hôm sau!
Một đám cảnh sát xuất hiện ở phòng bệnh, một người hỏi: “Chu Chính Nam là ai?”
“Là tôi?” Chu Chính Nam không hiểu.

Công ty của ông trốn thuế và làm rất nhiều chuyện làm trái quy định pháp luật, bây giờ chứng cứ đã rõ ràng, mời ông đi theo chúng tôi?” Cảnh sát vừa nói dứt lời, đã cầm cái còng tay đi tới.

Lúc đó trong đầu của Chu Chính Nam vang lên ong ong, đồng thời cũng hiểu được ý của Ninh Vũ Phi.


Chỉ có thể nhìn tay của mình bị còng đi, Chu Chính Nam không hề phản kháng, còn về việc có làm những việc kia hay không, ông ta tự biết rõ
“Đem đi.


Chu Chính Nam bị đưa đến cửa, bản thân vào tù cũng không sao, nhưng không thể bỏ mặc vợ con, cũng may bản thân vẫn còn một số quỹ đen, đủ để cho Chu Tuệ Chân và Chu Hân Tĩnh sống nốt phần đời còn lại.

Nhưng mà trong lúc Chu Chính Nam chuẩn bị nói với Chu Tuệ Chân về quỹ đen đó.

Chỉ thấy Chu Tuệ Chân kéo một người cảnh sát lại, hỏi: “Anh cảnh sát, nếu ông ta bị bắt thì công ty sẽ say ra chuyện không, tài sản có bị đóng băng hay không?”
“Tình hình này phải đợi kết quả xét xử của tòat!” Cảnh sát nói.

Chu Chính Nam cảm thấy chạnh lòng, vợ trông thấy mình bị bắt, điều đầu tiên không phải là dò hỏi bản thân, mà là quan tâm xem công ty có bị phong tỏa hay không, tiền có bị đóng băng hay không.

“Chu Tuệ Chân, ban đầu tôi mù mới cưới phải bà, ông đây vào trong kia, công ty và biệt thự đều sẽ bị điều tra, bà tự lo cho bản thân mình đi!” Chu Chính Nam đỏ cả mắt, tràn đầy hận thù nói.

.


Bình luận

Truyện đang đọc