Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Động tác này của anh khiến mọi người xung quanh đều bị dọa hết hồn, Tô Điềm lập tức kéo lấy Ninh Vũ Phi lại, để anh không bị kích động mà lỡ tay làm người khác bị thương.

“Tô Điềm, cậu lùi ra sau, những con chuột kiểu này mà không đánh chúng thì chúng sẽ nghĩ rằng bản thân mình là con của vua không đó.” Ninh Vũ Phi kêu Tô Điềm lùi ra sau.

“Thằng nhãi này, hai cái chân này của mày đừng có nghĩ đến nữa.”
Bảy tên côn đồ cùng nhau xông lên, chuẩn bị dùng cây côn để đánh Ninh Vũ Phi, nhưng khi bọn họ vừa tiến đến gần định ra tay thì tốc độ ra tay của Ninh Vũ Phi còn nhanh hơn cả bọn họ.
“A… ao… hự…”
Mấy người liền bị đánh đến kêu gào lên, bọn họ đối mặt với Ninh Vũ Phi thì chỉ có một kết cục, chính là lăn bò trên mặt đất kêu gào thảm thiết.


Shh…
Mọi người hít sâu một hơi, bọn họ trước giờ chỉ nhìn thấy người ta đánh nhau thôi, chứ chưa từng thấy ai lại đánh nhau giỏi như vậy, hơn nữa, lại còn rất trẻ.

Cái chợ này của bọn họ không hề thiếu mấy kiểu lăn lộn bắt nạt người khác thế này, thường đến để thu phí bảo vệ, nên từ lâu đã căm hận bọn họ đến tận xương tuỷ rồi.

Nhưng mà cũng giống như Ninh Vũ Phi nói vậy, những con chuột này không thể dọn dẹp sạch sẽ được, đường nào rồi cũng sẽ có mấy con chạy ra khiến người ta chán ghét đến cực điểm.

Thấy hôm nay có người đến xử lý bọn họ, trong lòng những người mà từng bị bọn họ bắt nạt đều cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Người phụ nữ diêm dúa kia đứng ngây ngốc ngay tại chỗ, bị dọa đến cả người đều run cầm cập lên.

Đại ca cầm đầu cũng trực tiếp giả chết, người nào đứng lên đầu tiên thì người đó sẽ bị đánh.

Ninh Vũ Phi không tranh cãi gì với mớ hỗn độn này, anh kéo anh hai cầm đầu đang giả chết kia lên, hờ hững hỏi: “Bây giờ thì sao, còn cần tôi xin lỗi nữa không?”
“Không… không không, đại ca à, anh mới là anh hai, là tôi sai rồi, là tôi sai rồi.”
“Rất tốt, anh biết tiếp theo sau đó phải làm gì không?”

Đại ca cầm đầu được Ninh Vũ Phi nhắc nhở, đã bị dọa đến tè ra quần rồi, mặt mày khổ sở nói: “Tôi bằng lòng bồi thường, bồi thường lại với giá gấp năm lần, thế nào?”
“Nhanh lên!”
“Dạ, dạ, dạ!” Đại ca cầm đầu vội vã lấy điện thoại của mình ra, chuyển qua cho Ninh Vũ Phi một trăm năm mươi triệu.

Ninh Vũ Phi nhìn sang người phụ nữ diêm dúa đó, cảnh cáo nói: “Cô trở về cứ việc kêu ngàn vạn người hâm mộ đó của cô đến công kích tôi, tôi cũng sẽ rất vui vẻ cho bọn họ nhìn thấy dáng vẻ ngồi tù của cô, làm người thì phải có đạo đức một chút, đừng nghĩ có chút tiền thì bản thân cao quý hơn người khác.”
“Dạ dạ dạ!” Người phụ nữ diêm dúa đó còn có thể nói gì nữa.

Bản thân cô ta có mấy người hâm mộ còn không biết hay sao, cô ta đang quay trực tiếp cái gì cô ta còn không rõ nữa hay sao.

Vì vậy nên những chuyện lúc trước cô ta làm đều là vì muốn người hâm mộ tặng quà cho cô ta với muốn đe doạ Ninh Vũ Phi, thật ra thì cô ta không có người hâm mộ gì cả, quay trực tiếp cũng là loại không thể để người ta nhìn thấy.

“Tô Điềm, chúng ta đi thôi.”
Ninh Vũ Phi nhặt chiếc điện thoại đang chia năm sẻ bảy dưới đất lên, rồi dắt Tô Điềm đi khỏi.

Mấy tên này đỡ nhau đứng dậy, mặc dù trong lòng vẫn không cam tâm, nhưng Ninh Vũ Phi còn hổ báo hơn cả bọn họ, đánh không lại thì cũng hết cách, chẳng lẽ lại đi báo cảnh sát hay sao.


“Vũ Phi, thật sự là ngại quá, lại để cậu phải giải vây giúp tôi nữa rồi.” Tô Điềm nói.

“Thế này thì có gì đâu, bây giờ chúng ta đi đến tiệm điện thoại mua cho cậu một cái điện thoại đi, nếu không ba mẹ cậu không liên lạc được với cậu sẽ rất lo lắng đó.”
“Không cần phải phiền phức như vậy, cái này có lẽ là vẫn có thể sửa lại được, trong đó còn có rất nhiều hình ảnh kỷ niệm có ý nghĩa nữa, tôi có chút không nỡ.”
Tô Điềm nhìn xuống chiếc điện thoại đã không còn hình dạng gì nữa trong tay mình, ngoài hình ảnh ra thì còn bởi vì đây là chiếc điện thoại đầu tiên của cô ấy.

“Không sao, chỉ cần bộ nhớ dự trữ trong đó không có tổn hại gì thì vẫn có thể tiến hành đọc bản sao lưu, đến lúc đó sẽ dùng điện thoại mới để chuyển toàn bộ tài liệu qua đó là được rồi.”
“Ừm, Vũ Phi, bây giờ mấy giờ rồi?”
“Năm giờ bốn mươi rồi.”
Nghe xong, Tô Điềm nói: “Vậy có lẽ là tôi không thể đi đổi điện thoại mới được rồi, tôi phải đi làm trước đã, chị Trương tốt với tôi như vậy, tôi không thể đến trễ được.”
“Như vậy à, vậy cậu đưa điện thoại cho tôi đi, sửa điện thoại cũng cần một ít thời gian, để tôi đem tới tiệm sửa điện thoại trước.”
“Ừm.”
Bởi vì nếu như đem so sánh với nhau thì công việc vẫn quan trọng hơn, dù gì đãi ngộ cũng tốt như vậy, Tô Điềm không muốn để lại ấn tượng không tốt..


Bình luận

Truyện đang đọc