Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



“A, không phải tôi đang quan tâm đến chị sao? Ha ha.”
Lăng Bảo Châu trực tiếp liếc mắt một cái, điều chỉnh TV xem tin tức, đúng lúc trong TV đang đưa tin về sự việc bỏ thuốc xổ ở sân vận động ngày hôm nay.
Ong ong ong.
Điện thoại của Lăng Bảo Châu rung lên, cô ta cầm lên nhìn rồi bắt máy: “Giám đốc, có chuyện gì vậy?”
Sau khi nghe điện thoại xong, Lăng Bảo Châu cau mày, giống như đã xảy ra chuyện gì đó.
“Chị Bảo Châu, có chuyện gì sao? Sao chị lại cau mày sâu như vậy?”

Lăng Bảo Châu nhìn thấy Giang Vị Noãn đã đi lên lầu, lập tức nói: “Tần Nguyên đã được tìm thấy ở nước A, nhưng anh ta đã chết trong bồn tắm.

Theo báo cáo kiểm tra của nước A, anh ta bị người khác ném vào bồn tắm có chứa cá ăn thịt người, đang sống sờ sờ bị cắn đến chết.”
“Vậy thì cũng thảm quá rồi, quả đúng là ác giả ác báo.” Ninh Vũ Phi gật đầu nói một cách khẳng định.
“Ninh Vũ Phi, tại sao tôi lại không thấy cậu ngạc nhiên một chút nào thế?”
“Tôi ngạc nhiên cái gì, không phải Tần Nguyên bị trừng phạt đúng người đúng tội sao? Ha ha ha.” Ninh Vũ Phi liếc mắt cười ha ha.
Lăng Bảo Châu hơi híp mắt lại: “Ánh mắt của cậu nói cho tôi biết, cậu đã biết chuyện Tần Nguyên sẽ chết từ lâu, có đúng không?”
“Hửm, đó là bởi vì tôi tin rằng người đang làm trời đang nhìn, nhân quả báo ứng.

Tần Nguyên đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu, tất nhiên có rất nhiều người muốn xử lí anh ta.

Chị Bảo Châu này, chị cũng đừng có suy nghĩ lung tung, tôi làm gì có loại năng lực đó.

Tôi còn không có hộ chiếu để ra nước ngoài đây này.” Ninh Vũ Phi mỉm cười nói.

“Hừ, tự cậu hãy cẩn thận một chút, đừng gây ra chuyện gì rắc rối làm khó tôi.

Chờ đến khi vết thương của tôi lành lại, tính cả chuyện lần trước cậu lừa gạt tôi, tôi nhất định sẽ xử lí cậu.”
“Không phải chứ, sao vẫn còn ghi thù chuyện lần trước?” Ninh Vũ Phi bất lực.
Đường Tố Nga nói: “Anh Vũ Phi, trong bếp không còn nhiều gia vị lắm, chúng ta đi siêu thị mua một ít đi.”
“Được thôi, được thôi.”
Cuối cùng cũng thoát khỏi kế hoạch của Lăng Bảo Châu, Ninh Vũ Phi nhanh chóng chuồn đi.
Hai người đến siêu thị, Ninh Vũ Phi đẩy xe, Đường Tố Nga đi ở phía trước mua mấy thứ, đương nhiên có rất nhiều đồ ăn vặt.
Ninh Vũ Phi nói: “Tố Nga, ăn nhiều đồ ăn vặt không tốt, rất dễ béo.”
“Không sợ, chúng ta có thể ăn từ từ mà, không có đồ ăn vặt rất khó chịu.”
“À...”
Một lúc sau, Ninh Vũ Phi lấy cho mình hai mươi bốn lon bia, trở về làm một ít vịt hấp bia hoặc là giữ lại để cho mình uống cũng được.
Mùa hè uống loại đồ uống này thực sự rất thoải mái, còn ăn vặt thì thôi bỏ đi, anh không thích ăn.
Đi mua sắm trong siêu thị mất một tiếng đồng hồ, mua một chai giấm, một gói muối ăn, một gói hạt nêm và một số loại gia vị khác, còn lại toàn bộ đều là đồ ăn vặt.

Bởi vì trong phạm vi năm kilomet chỉ có một siêu thị lớn như vậy nên có rất nhiều người đến nơi này mua sắm, kết quả là đến lúc tính tiền cũng có rất nhiều người.
Phải mất hơn mười phút xếp hàng chờ, ngay lúc chuẩn bị đến Đường Tố Nga và Ninh Vũ Phi thì có một ông già hơn sáu mươi tuổi trực tiếp bước vào chen ngang, đưa đồ mà mình đã mua cho nhân viên thu ngân.
Nhưng nhân viên thu ngân không để ý đến, thay vào đó lại mỉm cười tiếp nhận những món đồ của Đường Tố Nga.
Nhìn thấy nhân viên thu ngân không để ý tới mình, người ngang ngược chính là như vậy, trực tiếp ném những thứ đã mua vào người nhân viên thu ngân: “Đồ đê tiện.”
“Này, tại sao ông lại làm như vậy?” Một nhân viên thu ngân khác bất mãn nói.
Ông ta không thèm để ý, trực tiếp bước nhanh muốn rời khỏi đó, còn cô nhân viên thu ngân bị ném đồ vật vào người, lại còn bị mắng, uất ức muốn khóc.
“Bảo vệ, người này đánh người, không được để cho ông ta đi.” Nhân viên thu ngân nói.
Nhân viên bảo vệ ở lối ra lập tức bước tới, nói: “Ông ơi, tại sao ông lại đánh người?”
“Cút.”
Ông già này là một người ngang ngược, lập tức đẩy bảo vệ ngã xuống đất một cách dễ dàng..


Bình luận

Truyện đang đọc