Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Sau khi lấy được chiếc hộp, Ninh Vũ Phi nhìn thấy trên mặt chiếc hộp được khảm bảy viên trân châu, được sắp xếp giống như những bảy ngôi sao của chòm sao Bắc Đẩu, chiếc hộp có màu đỏ sẫm, còn được khắc trên đó một số hoạ tiết.
Chiếc hộp không quá lớn, cỡ lòng bàn tay của người trưởng thành.

Ninh Vũ Phi cố gắng hết sức mở nó ra, thế nhưng dù có dùng sức thế nào cũng vô tác dụng.
Dù biết rằng sức mạnh của bản thân có thể bẻ nát một tấm sắt, thế nhưng lại không có cách nào đối phó với Hộp Trường Sinh bằng gỗ này.
Bịch!
Ninh Vũ Phi muốn mở Hộp Trường Sinh, đột nhiên bị tuột tay, cổ tay vì thế mà bị đập mạnh vào cửa xe.
Đồng thời doạ cho Nhất Thạch Kiên và tài xế một trận, vì nghĩ rằng Ninh Vũ Phi đang tức giận.
“Ừm, xin lỗi.

Thứ này mở không được nên bị tuột tay chút thôi.” Ninh Vũ Phi lúng túng cười.
“Chiếc hộp Trường Sinh này không thể dùng vũ lực mà mở ra được, nghe nói phải cần phá giải thứ gì đó.


Cũng vì mở không được nên không có ai có thể khám phá bí mật bên trong chiếc hộp.

Vì vậy nó vẫn rất có giá trị.”
“Thôi, bỏ đi, chúng ta trở về trước đã.”
Ninh Vũ Phi bất lực, xem ra không thể dùng vũ lực của mình để mở khoá chiếc hộp, vậy nên trở về sẽ nghiên cứu kỹ càng.
Về tới biệt thự đã là mười giờ tối.
Vừa vào đến cửa, cái nhìn thách thức của Lăng Bảo Châu lập tức lia tới, ra hiệu cho Ninh Vũ Phi tự giác vào phòng bếp.
“Được rồi, được rồi!”
Mau chóng rửa sạch bát đĩa, vội trở về phòng, cầm Hộp Trường Sinh ra, thì thầm nói: “Làm sao để mở được thứ này đây?”
Trên hộp không có lỗ khoá, không có khe hở, chỉ có thể dùng tay thể mở, nhưng căn bản sức lực không thể mở ra được.
Lăng Bảo Châu dùng hết sức, kết quả cũng vẫn như thế.
Trong chiếc hộp này rất có khả năng ẩn giấu nguyên nhân sự việc gia đình anh bị giết hại.

Chỉ tiếc lúc đó bản thân còn quá nhỏ không nhớ rõ đồ vật này có thể mở được hay không.
“Bỏ đi.

Ngày mai tôi đi tìm lão Hoàng một chút, ông ấy có thể biết một chút gì đó về Hộp Trường Sinh!”
Ngày hôm sau!
Ấnh nắng chan hoà.
Ninh Vũ Phi đến nơi ở của lão Hoàng, coi như không mời mà đến.
Có thể là do sự việc lần trước mà hai vệ sĩ ở cửa không ngăn cản Ninh Vũ Phi nữa.
Sau khi vào trong biệt thự, Ninh Vũ Phi nhìn thấy lão Hoàng đang cầm kính lúp để thưởng thức tác phẩm của mình.
“Sao cậu lại tới rồi, ngồi đi.” Lão Hoàng cười nói.
Sau khi Ninh Vũ Phi vừa ngồi vào chỗ liền hỏi: “Lão Hoàng, tôi muốn hỏi xem ông biết bao nhiêu về chiếc Hộp Trường Sinh này?”

“Quả nhiên, cậu tới là để hỏi tôi về Hộp Trường Sinh này.”
“Đúng vậy, tôi cũng muốn biết về bí mật ở bên trong nó.” Ninh Vũ Phi nói
Lão Hoàng gật đầu, cũng không vội nói về Hộp Trường Sinh, mà hỏi: “Cậu phải chăng là hậu thế của nhà họ Ninh?”
Đối với chuyện này, Ninh Vũ Phi không phủ nhận, bởi lẽ giấu giếm lão Hoàng cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa bản thân phải biết được cách mở Hộp Trường Sinh từ miệng ông ấy.
“Không sai, nhưng tôi vẫn mong ông có thể giữ bí mật chuyện này, tôi cũng muốn biết vì nguyên nhân gia đình tôi năm đó lại bị giết hại.”
“Cậu năm đó làm sao mà có thể sống sót được?”
“Phúc lớn mệnh lớn.

Ông có thể cho tôi biết ba mẹ tôi được chôn cất ở chỗ nào không?”
Đây cũng là điều mà Ninh Vũ Phi muốn biết.

Năm đó, khi tỉnh lại, anh đã ở trong đạo viện của sư phụ, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lão Hoàng rót một tách trà, nói: “Rất xin lỗi, sự việc năm đó tôi cũng nghỉ được nghe nói lại.

Thế nhưng sau đó bản tin lại đưa tin rằng đã phát hiện ra một vài xác chết, toàn bộ đều đã thay đổi hoàn toàn, sau đó… chính là không có sau đó nữa.”
Ninh Vũ Phi đối với chuyện năm đó căn bản không có ấn tượng gì rõ ràng, chỉ có ngọn lửa bùng cháy dữ dội trước mắt.
“Thôi bỏ đi, dù sao ông cũng không biết.

Vậy mong ông nói cho tôi biết những việc liên quan đến Hộp Trường Sinh.”
“Ôi, nghe nói Hộp Trường Sinh được chuyển về từ núi Triều Hoa.

Triều đại sớm nhất là nhà Tần, cũng do hoàng đế sai người lấy nó về từ núi Triều Hoa.

Trong chiếc hộp này chứa thuật Trường Sinh.


Tiếc là hoàng đế lúc đó không đợi được đến khi mở Hộp Trường Sinh thì đã băng hà rồi.

Sau đó chiếc hộp bị lưu lạc trong dân chúng.

Thế nhưng, ghi chép chỉ là ghi chép, không thể tin tưởng hoàn toàn.”
“Điều này tôi hiểu, vậy ông có biết cách mở nó không?”
Lão Hoàng lắc đầu: “Cái này thì tôi không biết.

Năm đó đi cùng với Hộp Trường Sinh còn có một tấm da cừu, nhưng tấm da cừu đã sớm không còn tung tích, cách mở Hộp Trường Sinh cũng liền biến mất.

Những người biết cách mở Hộp Trường Sinh có lẽ bây giờ còn sống được rất ít.”
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi nhíu mày, thế gian có nhiều người như vậy, tự mình đi tìm chính là coi như mò kim đáy bể.

Thể nhưng, manh mối này cũng bị đứt đoạn rồi.
Ninh Vũ Phi nói: “Ông Hoàng, mong hãy giữ bí mật.”
“Anh bạn trẻ, cậu có thể sống sót đã là rất tốt rồi, nhất định không nên tìm cách báo thù.

Dù cậu có mạnh đến đâu cũng không phải là đối thủ của những người đó.

Cậu cũng đã có từng có duyên đến với ba mẹ cậu, hãy mau chóng vứt bỏ Hộp Trường Sinh này đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc