Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Trần Thành Hạo nhìn khí thế hùng hổ này, liền nói với Ninh Vũ Phi: “Vũ Phi, nhỏ gây chuyện, lớn cũng xuất hiện luôn rồi, chúng ta làm sao đây?”
Một câu Vũ Phi này lập tức khiến cho ông chủ bên kia nghĩ đến một cái tên… Ninh Vũ Phi.

Nhìn kỹ tướng mạo Ninh Vũ Phi lần nữa, đây chẳng phải là tên Ninh Vũ Phi mà trên bữa tiệc nhà họ Dụ tổ chức lần trước đã đánh cho hai cha con nhà họ Mã một trận rồi ném họ ra ngoài luôn đây sao!
Còn là người nắm quyền sau lưng tập đoàn Hằng Vũ, thân phận này to rồi đây.

“Ba, còn nói gì nữa, mau bảo vệ sĩ dạy dỗ hai tên bọn chúng đi.

” Tên nhà giàu vội vàng nói.

Bốp!

Ông chủ lớn đột nhiên tát cho tên nhà giàu một cái, một đòn này thật sự không hề nhẹ chút nào, mạnh đến mức khiến khóe môi tên nhà giàu cũng chảy máu luôn rồi.

“Ba, ba bị điên rồi hả, đánh con làm gì, đánh bọn chúng đi chứ?” Tên nhà giàu sững sờ nói.

“Tao đánh mày đó.

” Ông chủ lớn nổi giận.

Tiếp theo ông chủ lớn liền móc từ trong túi ra một bao thuốc lá, nhẹ giọng lấy lòng nói với Ninh Vũ Phi: “Cậu Ninh, thì ra là cậu à, thằng con trời đánh này của tôi mắt mù, lại dám chọc vào cậu, thật sự là có lỗi quá.


“Ông biết tôi?” Ninh Vũ Phi hỏi.

“Biết, biết chứ, lần trước tôi cũng may mắn được nhà họ Dụ mời tới bữa tiệc, vậy nên cũng gặp qua cậu Ninh vài lần, chỉ là cậu Ninh không thấy tôi mà thôi.

” Ông chủ lớn nói: “Hút thuốc, hút thuốc.


Ông ta vừa nói vừa khách khách khí khí nâng hộp thuốc quý giá của mình lên mời Ninh Vũ Phi và Trần Thành Hạo.

Đối phương vậy mà lại biết mình, nếu đã khách khí như vậy, Ninh Vũ Phi cũng nể mặt nhận lấy thuốc, nói: “Mọi chuyện đều dễ bàn, ông xem tình hình bây giờ nên làm sao đây?”
Sau khi ông chủ lớn kia nhìn một lượt xe của Trần Thành Hạo xong liền nói: “Hay là thế này đi, tôi mua lại chiếc xe này, sau đó lại đổi một chiếc mới cho cậu Ninh, thế nào?”
“Thành Hạo, cậu nói xem?”
“Không thành vấn đề, nhưng về việc thủ tục lại rất phiền phức.



Bây giờ thủ tục gắn biển số xe lên xe mới đúng thật rất phiền phức, chủ yếu vẫn là quy trình, không hết nửa ngày thì làm không xong đâu.

“Không đâu không đâu, về tiền gắn biển số xe tôi sẽ chịu hết, không thành vấn đề, chỉ mong hai cậu đừng so đo chuyện nhỏ, tha cho thằng con trai không có mắt của tôi, sau khi quay về tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt.

” Ông chủ lớn kia nói.

Ông ta mới không muốn đang ở nơi công cộng, trước mặt bàng dân thiên hạ lại bị đánh thành đầu heo, lần trước hai cha con nhà họ Mã chính là bị đánh cho ngay cả mẹ ruột cũng nhận không ra.

Ninh Vũ Phi nói: “Được thôi, có chuyện tôi có thể không so đo, nhưng chuyện gì nó cũng phải có cái mức độ.


“Vâng vâng vâng!”
Ông chủ lớn liên tục gật đầu, sau đó hỏi: “Hai vị cũng là tới xem thi đấu bóng rổ đúng không, vừa lúc tôi là nhà đầu tư, để tôi sắp xếp cho hai vị một vị trí tốt?”
“Không cần, chúng tôi đã mua vé rồi.

” Ninh Vũ Phi nói tiếp: “Thành Hạo, đi thôi.


Ông chủ lớn kia thấy hai người Ninh Vũ Phi định rời đi thì liền đưa tay túm thằng con trai của mình qua, quở trách nói: “Mau chóng xin lỗi hai cậu ấy, để coi quay về tao đánh gãy chân mày.


Tuy trong lòng tên nhà giàu rất không vui nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, còn về việc xin lỗi có thành ý hay không thì không biết được rồi.


“Xin lỗi!”
“Tôi nhận không nổi.

” Trần Thành Hạo không ưa gì mà nói.

Nhưng thật ra trong lòng lúc này cũng rất hả giận, vừa nãy còn kiêu căng hống hách như vậy, ai ngờ cho dù là gọi cha mình tới rồi thì cũng phải ăn nói nhỏ nhẹ.

“Anh bạn, hai cậu vào đó xem trận đấu trước đi, nơi này để tôi xử lý cho.

” Ông chủ lớn cười nói.

“Ừm.


Hai người đi vào nhà thể thao, rảnh bớt việc, đỡ phải đi kiếm chỗ đỗ xe.

“Ba, bọn chúng là cái thá gì, lái một chiếc xe hàng nội địa có mấy trăm triệu thì có thể có thân phận gì chứ?”.


Bình luận

Truyện đang đọc