Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Nhiệm vụ lần này của Tề Diễm Hân đã coi như thất bại, trước hết phải quay về điều tra rõ ràng Ninh Vũ Phi lại đã rồi nói.

Hai người thần bí kia đã nhìn thấy Tề Diễm Hân lên xe taxi rời đi.

Bọn chúng tự biết mình không phải đối thủ của cô ta nên chỉ có thể tạm rút trước quay về báo cáo lại tình hình.

Ba mươi phút sau, hai người kia đi đến phòng bao của một hội sở, một người đàn ông trung niên bước vào, ánh mắt ông ta tràn đầy ác độc, hỏi: “Bọn mày thất bại rồi?”
“Người phụ nữ đang giữ Hộp Trường Sinh kia không đơn giản, thân thủ rất tốt, chắc là đã đạt đến cấp bậc nội kình, bọn tôi không phải đối thủ của cô ta.


“Cấp bậc nội kình? Bọn mày chắc chắn?”
Một người trong đó nói: “Đúng, khi đánh với hai cao thủ ngoại kình như bọn tôi mà vẫn có thể chiếm được ưu thế, nên đoán chắc rằng cô ta là cao thủ nội kình.



“Tư liệu về cô ta đâu?” Người đàn ông trung niên kia tiếp tục hỏi.

Hai người thần bí kia đưa mắt nhìn nhau, hơi suy nghĩ một lát liền nói: “Hình như là tiếp viên hàng không của hãng hàng không Ngọc Trai, tình huống cụ thể bọn tôi vẫn đang điều tra.


“Vậy thì nhanh lên đi, phía bên dặn dò phải mau chóng lấy cho bằng được Hộp Trường Sinh.


“Vâng!”
Hiện nay Hộp Trường Sinh lại lần nữa xuất hiện, khiến cho một số thế lực trong tối bắt đầu dần nổi lên trên mặt nước.

Ở một bên khác, bên trong lầu Cẩm Tú Các, một cô gái vừa mới tắm rửa mặc đồ bước ra, cô ta ngã người nằm trên ghế mềm, đôi mắt xinh đẹp nhàn nhạt nhìn mấy tên thuộc hạ bên dưới.

Đôi môi đỏ hơi hé, hỏi: “Hộp Trường Sinh giờ ra sao rồi?”
“Các chủ, Hộp Trường Sinh đã được bán đấu giá rồi, có người dùng sáu ngàn tỉ mua nó, nhưng hình như lúc này nó đã bị thế lực khác trộm mất, hiện giờ không rõ tung tích.


“Tra, chú ý tung tích của Hộp Trường Sinh, nhất định phải tìm được người có thể mở nó ra.


“Vâng!”
Bởi vì không có Hộp Trường Sinh ở đây nên mấy ngày này Ninh Vũ Phi cực kỳ thoải mái nhàn nhã, chẳng có ai đến tìm anh gây chuyện.


Không có chuyện gì liền chơi game, bắt nạt đám người Giang Vị Noãn, sau đó tối đến lại bị Lăng Bảo Châu dạy dỗ một phen, cuộc sống cũng coi như thú vị.

Hôm nay Ninh Vũ Phi đến trường đi học, trong thời gian học lại bị giáo viên hướng dẫn dạy dỗ một phen.

“Đã sắp tốt nghiệp rồi, em không thể chăm chỉ ôn tập, thuận lợi tốt nghiệp sao?”
“Xin nghỉ phép dài hạn như vậy, chẳng lẽ em chỉ dùng để ngủ thôi sao?” Giáo viên hướng dẫn bất lực nói.

Ninh Vũ Phi sờ sờ mũi, anh thật muốn nói em đúng thật là dùng để ngủ đó thầy, nhưng trên miệng lại nói: “Thầy hướng dẫn, em sai rồi.


“Em bảo tôi phải nói em thế nào đây, không dễ gì mới từ nông thôn lên được thành phố, thì em phải nên học tập thật tốt, tốt nghiệp xong thì tìm một công việc đàng hoàng, đừng có ba ngày hai bữa xin nghỉ nữa.


“Vâng ạ, vâng ạ.


Giáo viên hướng dẫn nhìn Ninh Vũ Phi một cái, cũng không biết nói gì nữa liền nói: “Chiều nay trong khoa có một cuộc thi toán cao cấp, tôi đã báo danh tham gia giúp em rồi, nhớ phải đến tham gia đó!”
“Thầy hướng dẫn, thầy làm gì vậy chứ, trong lớp chúng ta cũng có được mấy sinh viên xuất sắc, thầy bảo bọn họ đi là được rồi mà.


“Thằng nhóc em có đi hay không?”
Nhìn dáng vẻ muốn nổi điên kia của giáo viên hướng dẫn, Ninh Vũ Phi liền vội vàng gật đầu: “Em đi, em đi còn không được sao.


“Trước tiên về lớp học đi, có thể lọt vào được top 3 thì thầy sẽ không nhắc lại chuyện em xin nghỉ bảy ngày nữa.



“Vâng, em đi trước đây ạ.


Đợi Ninh Vũ Phi đi rồi, giáo viên hướng dẫn liền nhìn mấy thầy cô khác nói: “Mấy người thua chắc rồi.


Mấy thầy cô kia trợn trắng mắt, trong đó có một người đeo kính nói: “Thầy đừng huênh hoang, cho dù cậu nhóc này có thành tích học tập tốt, nhưng cuộc thi lần này là đợt tụ tập của các sinh viên xuất sắc nhất cả khoa, thắng thua còn chưa nói trước được đâu.


“Hừ, tôi thấy mấy thầy cô là đang ghen tị thì có, lần thi toán cao cấp này chắc chắn là lớp một chúng tôi lấy được hạng nhất.


“Được rồi, thầy cứ chém tiếp đi, tôi đi lên lớp đây.


Chớp mắt liền tới thời gian nghỉ ngơi buổi chiều.

.


Bình luận

Truyện đang đọc