Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



“Vũ Phi, cậu không hack đấy chứ.

Nếu ăn gian là bọn mình sẽ bị khoá tài khoản đó.” Ngô Minh nói
Anh ta không nhìn thấy góc quay của Ninh Vũ Phi, nghĩ rằng với kỹ thuật của Ninh Vũ Phi sẽ không thể xử lý được ba tên như thế.
“Tôi thật sự không hack mà, các cậu phải tin tôi.

Hack thì mất vui, mau đi nhặt đồ đi.” Ninh Vũ Phi đen mặt nói.
Ba người đang chia đồ, lúc này Trần Thành Hạo cũng đã cử động rồi, nhặt một cái liềm xông đến: “Các cậu sao lại mất máu thế này, địch đâu, ông đây cho nó một nhát.”

“Thành Hạo, sao cậu lại treo máy rồi.

Mau nhặt đồ đi.

Bọn tôi sắp thay đổi vị trí rồi.” Ngô Minh nói.
Ninh Vũ Phi đến gara tìm một chiếc xe, đồng thời cũng xem thông báo loại trừ của trận đấu và thấy Giang Vị Noãn đang loại bỏ người.
Vù!
“Chúng ta tiếp theo sẽ di chuyển đi đâu?” Ngô Minh hỏi.
“Tất nhiên là vừa chạy xe vừa bắn rồi.”
“Từ từ đã, vừa chạy xe vừa bắn, với khẩu uzi và bình xịt của cậu sao?”
Ninh Vũ Phi nói: “Tôi muốn bắn tỉa.”
“Các cậu nghiêm túc sao? Một bên là vừa chạy xe vừa bắn, một bên còn muốn đánh nhau, thế còn Diêu Dư thì sao?”
Ngô Minh mở minimap lên xem, Diêu Dư vẫn ở trong nhà và đang cố gắng nhặt đồ, bất lực nói: “Diêu Dư, đi thôi!”
“Ây dà, quên mất, tôi đến ngay đây.”
Đợi Diêu Dư lên xe xong, mấy người liền hội ý tìm cho Ninh Vũ Phi một cây súng bắn tỉa lớn, và tất nhiên là chỉ có ở trong thính.
Xe đã bắt đầu chạy vào vòng, Ngô Minh lo lắng suốt chặng đường, vì sợ rằng một chiếc Tesla hoặc Maserati sẽ bay ra từ bất cứ nơi nào.
Hoặc có thể là một chiếc Golden Maserati trong truyền thuyết.


Chỉ có game thủ đỉnh lắm mới có thể ngồi.
Mặt đối mặt, chắc chắn nhóm người của anh sẽ gục ngã trước.
“Thính đến rồi, mau xem nó rơi ở đâu.”
“Rơi rồi rơi rồi, ở phía Tây.”
Ninh Vũ Phi điều chỉnh hướng đi bắt đầu tiến về phía Tây.

May mà không đụng độ với đội xe nào.
“Chúng ta dạo một vòng trước xem...”
Không đợi Ngô Minh nói hết, Diệu Dư đã nhảy xuống xe nhặt thính rồi.
“Groza, súng bắn tỉa, trang phục ẩn nấp, mũ 3,...” Diêu Dư vừa nhặt đồ vừa lẩm bẩm.
Lúc này Ngô Minh như ngất xỉu trên xe, thật muốn hét lên: Đây là đang thi đấu, không phải là rank đồng, tôn trọng người khác chút đi được không?
Lúc đầu Ngô Minh bị lừa mới gia nhập cái đội xe này.

Kết quả vừa đến đã đổi tên đội thành một cái tên rất trái với ý trời.

Thực sự giờ có chút hối hận rồi.

Ninh Vũ Phi lấy được súng bắn tỉa, Trần Thành Hạo vứt bình xịt đi nhặt Groza.
Còn Diêu Dư thì mặc đồ ẩn nấp rồi bò trên đất là được rồi, để mắt đến cô ấy phòng trường hợp nhìn thấy nhà là lại sáng mắt lên.
Vù!
Đột nhiên, Trần Thành Hạo bị bắn vào đầu và hét lên: “Có người tấn công, nhanh lên, lấy trang bị ra.”
Ngô Minh bất lực nói: “Thưa các anh các chị, các người nhặt thính mấy phút rồi, bọn họ có thể không đánh sao?”
Pằng!
Đột nhiên, thông tin Ninh Vũ Phi tấn công đối phương hiện lên trước mắt những người khác.
“Đánh bại một tên, các cậu tung bom khói, tôi kéo dây súng.” Ninh Vũ Phi nói xong liền lấy súng kéo dây.
Diêu Dư đỡ Trần Thành Hạo lên, vừa nhìn đã bị đối thủ bắn trúng, may mà trên đầu cấp ba chỉ còn một dư một giọt máu.
“Chúng ta gặp cao thủ rồi, Ninh Vũ Phi, cậu cẩn thận.”
“Không vấn đề.”
Lúc này, Ninh Vũ Phi đã lên đến đỉnh đồi đối diện, lấy súng bắn tỉa của mình nhắm đối phương.
Một phát súng, đối phương ngã lăn ra đất..


Bình luận

Truyện đang đọc