Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Lúc này, trong lòng cô ta chỉ có một ý niệm chính là giết chết toàn bộ những người đã từng bắt nạt mình.

Khi tên vệ sĩ kia mở cửa ra, nhìn thấy Điền Hương Ly, cả người toàn là máu đứng ở cửa, ngay sau đó anh ta cực kì hoảng sợ.

Xoẹt!!!
Một nhát dao đâm vào tim tên vệ sĩ.

Bởi vì say rượu cùng ngực cảm thấy đau nhức, tên vệ sĩ trực tiếp ngã trên mặt đất run rẩy, trừng mắt chết thẳng cẳng.

Điền Hương Ly nhìn thấy thi thể trên mặt đất không còn động đậy nữa, mới chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt cực kì bình tĩnh, cơ hội báo thù dần hình thành trong suy nghĩ của cô ta.


Ngày hôm sau!
Ninh Vũ Phi trải qua cả một đêm huấn luyện, nhảy dù trong bản đồ mưa trong thành phố cấm mấy trăm lần, cuối cùng cũng sống được một lần, cảm giác kỹ thuật của bản thân mình đã tăng lên rất rất nhiều.

Anh đến trường học như thường lệ.

Nhưng mà điều kì lạ chính là Lục Phong Thành không có tới tìm mình gây phiền toái.

Nhưng mà Trần Thành Hạo lại nói một cho anh một tin, bởi vì ngày hôm qua sau khi chuyện Ninh Vũ Phi đánh bại Lục Phong Thành bị truyền ra ngoài.

Mọi người đã trực tiếp xếp vị trí của Ninh Vũ Phi vào nhóm F4 Long Diệu, Lục Phong Thành là người đứng thứ năm.

Nghe thấy tin tức này Ninh Vũ Phi thật ra không hề vui vẻ chút nào, bản thân mình làm không tốt còn bị Lục Phong Thành trả thù.

“Những người này thật là ăn no không có chuyện gì làm, không có việc gì làm xếp tôi vào nhóm F4 Long Diệu?” Ninh Vũ Phi cạn lời nói.

“Không còn cách nào mà Vũ Phi, mỗi một trường học đều sẽ như vậy, bình chọn hoa khôi nam và hoa khôi nữ mà.


Điều này giống như là đang kéo thêm sự hận thù của người khác lên người Ninh Vũ Phi vậy, bản thân mình vốn không muốn làm hoa khôi nam của trường, kết quả hiện tại mọi người vừa nói vậy, dĩ nhiên sẽ khiến cho sự hận thù của Lục Phong Thành đối với Ninh Vũ Phi nhiều thêm.


Vì tránh cho Lục Phong Thành tới tìm mình để gây phiền toái, buổi chiều Ninh Vũ Phi rảnh liền lập tức chạy về nhà, gọi mấy người lên tiếp tục chơi game.

Một buổi chiều bình an không có việc gì, buổi tối Ninh Vũ Phi mọi người đã trở về những vẫn chưa thấy Lăng Bảo Châu trở về, vì thế gọi điện thoại hỏi thăm một chút.

Dù sao thì mọi người ở cùng một chỗ, lúc ăn cơm đương nhiên là muốn tụ tập ở bên nhau ăn, sớm hay trễ một chút cũng được.

Sau khi biết được Lăng Bảo Châu đang phải xử lý một vụ án mạng, Ninh Vũ Phi liền không hỏi nhiều nữa, cùng mọi người đi ăn cơm.

Dựa theo tính cách của Lăng Bảo Châu, khi chưa phá được án thì cũng sẽ không nghỉ ngơi.

Một đêm qua đi, điều nên tới vẫn sẽ tới, Ninh Vũ Phi nhận được điện thoại của Lăng Bảo Châu, gọi anh qua đó xem thi thể một chút.

Ninh Vũ Phi cực kì không muốn đi, nhưng mà Lăng Bảo Châu đã thỉnh cầu mình như vậy rồi có thể không giúp sao, huống chi anh có thân phận là một pháp y, vẫn là có rất nhiều lợi ích với mình.

Bởi vì buổi sáng không có tiết học, Ninh Vũ Phi sáng tinh mơ đã gọi taxi đi đến Cục Cảnh Sát.

“Bảo Châu, tôi tới rồi?” Ninh Vũ Phi dựa vào ở cửa văn phòng.

Nguyên nhân chính khiến cho Lăng Bảo Châu buồn rầu là vì tìm không thấy manh mối, nói: “Cậu đã đến rồi à, đi xem thi thể một chút đi.



“Được!”
Hai người cùng nhau đi vào bên trong nhà xác, Ninh Vũ Phi hỏi: “Ở đây không phải có bác sĩ pháp y Lý rồi sao?”
“Bác sĩ pháp y Lý mấy ngày nay bị ốm, tới cũng không thể làm việc được, cho nên chỉ có thể đi tìm cậu.


Lăng Bảo Châu đem thi thể bên trong tủ đông lôi ra, sau đó cởi bỏ túi bọc thi thể.

“Đây! Là người da đen?”
“Đây là bị thiêu, đạt tới hiệu quả tới mức độ hủy hết tất cả vết tích.


Ninh Vũ Phi cười cười, đeo bao tay vào sau đó nâng thi thể lên mặt bàn giải phẫu.

Đánh giá một chút, nói: “Người anh em này thể trạng không tồi nhỉ?”.


Bình luận

Truyện đang đọc