Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Ông cụ Tiêu đứng dậy, sắc mặt lập tức trở lên khó coi, bởi vì người đến không hề tốt.

Ngoại trừ ông cụ Tiêu ra còn có những người khác, bọn họ đều biết Tiêu Quốc Khánh là con nuôi của ông cụ Tiêu, nhưng bởi vì một chuyện mà bị đuổi khỏi nhà họ Tiêu, luôn không xuất đầu lộ diện.

Không ngờ lại xuất hiện trong tiệc mừng thọ lần này của ông cụ Tiêu, chẳng trách ông cụ Tiêu lại kích động như vậy, người nào biết đều hiểu đối phương không có ý tốt đến đây.

Tiêu Quốc Khánh cười âm u, nhìn mọi người: “Mọi người không cần phải căng thẳng, tôi chỉ đến tham gia tiệc mừng thọ thôi.


“Tiêu Quốc Khánh, có chuyện gì lát nữa chúng ta hãy bàn.

” Ông cụ Tiêu nói.


“Đừng vội mà ba, không phải con đến tặng quà ba sao?”
Tiêu Quốc Khánh cười, để mọi người bê một cái thùng to ở bên ngoài vào, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên không biết thứ gì lại to như vậy.

Nếu như cảm thấy là đại lễ thì nhầm rồi.

Tiêu Quốc Khánh luôn ôm hận với ông cụ Tiêu, có thể không tính toán chuyện lúc trước sao?
“Ba, đây là quà mà con tặng cho ba.

” Tiêu Quốc Khánh cười, để người mở ra.

Không mở ra thì không biết, mở ra thì thấy bất ngờ, đây không phải là món quà lớn gì, mà là một cái đồng hồ lớn.

“Lo ma chay?” Mọi người đều hít một hơi sâu.

Tặng đồng hồ trong tiệc mừng thọ đồng nghĩa với việc lo ma chay, là vô cùng đen đủi mà mục đích của Tiêu Quốc Khánh chính là đến để tặng đồng hồ cho ông cụ Tiêu.

“Chú hai, sao chú có thể như vậy được chứ?” Tiêu Úc Tâm đứng lên mắng.

“Sao có thể như vậy?”
Tiêu Quốc Khánh cười nhạo nói: “Cô hỏi tôi? Sao vậy, vậy sao không nhìn xem ông nội cô làm cái gì? Đuổi tôi ra khỏi gia tộc, bởi vì tôi chỉ là một đứa con nuôi thôi sao?”
“Úc Tâm, cháu ngồi xuống đi.


Ông cụ Tiêu đứng lên, thở dài nói: “Tiêu Quốc Khánh, cậu cho tôi chút thể diện, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, để mọi người ăn xong tiệc mừng thọ đã.



“Hừ, mọi người đều là bạn bè của nhà họ Tiêu, tôi sẽ không làm gì bọn họ, nhưng tối nay tôi trở về chính là muốn lấy lại mọi thứ thuộc về tôi.


Sau đó, một hàng người được đào tạo bài bản mặc đồng phục rằn ri, màu da không đồng nhất đứng ở cửa, vậy mà lại là một tiểu đội lính đánh thuê.

Trong lòng mọi người bắt đầu bồn chồn không yên, nếu như Tiêu Quốc Khánh tính toán với cả bọn họ thì phải làm sao, dù sao mọi người đều biết lính đánh thuê rất tàn nhẫn.

Một đám người giết người làm niềm vui, không ngờ Tiêu Quốc Khánh lại trực tiếp mời một tiểu đội lính đánh thuê đến đây.

Ông cụ Tiêu thở dài, bây giờ đã biết tình hình bên ngoài thế nào, e rằng người mình sắp xếp đã sớm bị thu dọn hoặc là bị mua chuộc rồi, nếu không tại sao lại không vào.

“Các người đã nói chuyện xong chưa? Nói xong rồi thì chúng tôi trực tiếp ra tay đây.

” Đột trưởng tiểu đội lính đánh thuê cười nói.

Mọi người bắt đầu náo loạn, thật sự lo lắng lính đánh thuê sẽ làm gì bọn họ, chết ở đây.

Một người đàn ông trung niên đứng ra nói: “Đây là chuyện của nhà họ Tiêu các người, không liên quan gì đến chúng tôi, bây giờ tôi muốn rời đi.


Pằng.

Một tiếng súng đột nhiên vang lên, người đàn ông kêu lên một tiếng ngã xuống đất.


Súng Tiêu Quốc Khánh cầm bốc khói, cười nói: “Qủa thật không liên quan gì dến các người, nhưng toàn bộ đều thành thật chờ ở đây cho tôi, ngắt lời tôi sẽ có kết cục như vậy.


Trong lòng mọi người đổ mồ hôi hộp, xem ra bọn họ muốn rời khỏi nơi này là không thể nào.

“Tiêu Quốc Khánh, dừng tay.


Ông cụ Tiêu tức giận mắng: “Tiêu Quốc Khánh, người đuổi cậu ra khỏi gia tộc là tôi, chuyện của cậu đều là do tôi làm.

Cậu có thể giết tôi, nhưng đừng có làm tổn thương những người ở đây, cậu nhắm vào một mình tôi là được rồi.


“Ông già khốn kiếp, đừng có bày ra dáng vẻ giả dối nữa.

Nói cho ông biết, đừng cho rằng tôi sẽ tin lời nói dối của ông như lúc trước.

” Mặt mũi Tiêu Quốc Khánh dữ tợn nhìn Tiêu Úc Tâm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc