Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



“Chị Bảo Châu, cảm ơn.


“Ninh Vũ Phi…”
Ninh Vũ Phi quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: “Chị Bảo Châu, có chuyện gì vậy?”
“Nhớ về nhà sớm một chút, đừng lúc nào cũng về muộn, khiến mọi người chờ cậu.


“Cái này… hôm nay tôi có một người bạn tổ chức sinh nhật, có thể sẽ về muộn một chút, mọi người nhớ ăn cơm sớm, không cần đợi tôi.


“Biết ngay là cậu sẽ nói như vậy.


” Lăng Bảo Châu có chút tức giận.

Ninh Vũ Phi muốn giải thích, nhưng Lăng Bảo Châu đã sớm rời đi, chỉ có thể tối hôm nay về sớm một chút.

Dù gì cũng là tiệc sinh nhật của Trầm Mặc Như, bản thân không thể không đi, nếu không sau này mình làm sao giải thích.

Quay lại trường học là để trả điện thoại cho Tô Điềm, trông thấy xe đạp của cô ấy vẫn ở trong nhà để xe, có lẽ vẫn chưa tan học.

Bởi vì nguyên nhân lần trước, cô gái nhà giàu kia không tìm Tô Điềm làm phiền nữa, dù sao thì ba cô ấy không có cách nào, cô ấy còn có thể nhịn được nữa sao.

Sau khoảng 20 phút, Tô Điểm nhìn thấy Ninh Vũ Phi đang đứng đợi mình.

Ngay sau đó là nụ cười rạng rỡ trên gương mặt nhỏ thanh tú của cô ấy, vội vàng đi đến, kêu lên: “Vũ Phi.


“Ái chà, tan học rồi hả?”
“Ừ, tại sao cậu lại ở đây chờ tôi?” Tô Điềm hỏi.

Ninh Vũ Phi lấy điện thoại di động ra, nói: “Đúng rồi, điện thoại của cậu không sửa được.

Tôi đã nhờ ông chủ lắp ráp lại cho cậu.

Chỉ có thể dùng làm kỷ niệm.


“Tốt quá, cảm ơn!” Mặc dù Tô Điềm rất tiếc nuối, nhưng cũng tốt hơn trước đó nhiều.


“Ngoài ra còn có ổ USB flash này, chứa những bức ảnh và thông tin quý giá của cậu.

Sau khi mua điện thoại mới, cậu có thể sử dụng máy tính của mình để chuyển nó sang điện thoại mới.


“Ừ, cảm ơn cậu, Vũ Phi.


Ninh Vũ Phi mỉm cười: “Cảm ơn cái gì, đi thôi, bây giờ cùng tôi đi mua điện thoại.


“Không cần làm phiền cậu, tôi tự mình đi cũng được, tùy ý mua một cái là được.


“Không sao, vừa hay tôi cũng muốn mua một chút đồ, cậu có thể giúp tôi xem xem.

” Ninh Vũ Phi lất chiếc xe đạp ra, ra hiệu cho Tô Điềm ngôi lên.

“Được!”
Tô Điềm ngồi ở phía sau, Ninh Phàm đạp xe chậm rãi rời khỏi bãi đậu xe.

Hai người đến trung tâm mua sắm lớn nhất ở thành phố Ngọc Trai, tìm nơi để khóa xe đạp.

“Vũ Phi, đồ bên trong đều rất đắt tiền, hay là chúng ta ra cửa hàng bên đường đi?”
Những tòa nhà thương mại quốc tế kiểu này, những thứ rẻ nhất bên trong cũng phải hàng triệu, chưa cần nói đến những thứ bên trên.

“Không sao, hôm qua người đó không phải đưa cho cậu 150 triệu sao, mua điện thoại di động bền hơn, nếu như sau này đi làm thì cần cả máy tính xách tay và điện thoại di động tốt.


“Nhưng mà… tôi muốn để dành số tiền này để sau này dùng.

” Tô Điềm nói.

“Tô Điềm, cậu không thể nghĩ như vậy, bây giờ tiền mỗi ngày đều mất giá hơn, chỉ có mua những thứ mình muốn thì mới đáng giá, hai thứ đồ vật này đều là những thứ sau này đi làm cậu phải dùng, cậu không thể tới bây giờ ngay cả điện thoại di động và máy tính xách tay có thể chỉnh sửa tệp cũng không có.


Nghe thấy Ninh Vũ Phi nói như vậy, Tô Điềm quả thực cảm thấy bản thân có chút quá tiết kiệm, tiền lương của Nhà hàng Tụ Tiên tốt như vậy, bản thân quả thực nên vì công việc sau khi tốt nghiệp mà chuẩn bị nhiều hơn.

Sau khi có một chiếc máy tính cho riêng mình, thì không phải đến phòng máy của trường để học hàng ngày mà có thể tự học ở nhà.

Ninh Vũ Phi nói: “Đừng do dự nữa, đi thôi, Cuộc sống là phải cải thiện từ từ, kiếm được tiền mà không nỡ tiêu, thì làm sao có thể coi là cải thiện cuộc sống.


Hai người nhanh chóng bước vào, khu hàng điện tử ở tầng năm.

Đây là lần đầu tiên Tô Điềm đến nơi như thế này, nhìn quần áo những cô gái khác đang mặc, cảm thấy bộ dáng của mình có chút không hợp.

Trong lòng của Tô Điềm cảm thấy hơi tự ti.

.


Bình luận

Truyện đang đọc