Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Mấy tên lính đánh thuê đều bị người của ông cụ Tiêu đuổi đến dẫn đi, nguy hiểm đã được giải trừ.
“Ông nội, ông đừng quá đau buồn, ông còn có cháu mà.” Tiêu Úc Tâm nói.
Ông cụ Tiêu đột nhiên giống như già đi mấy tuổi vậy, ông ta đối xử với Tiêu Quốc Khánh không hề kém con ruột, chính bởi vì như vậy nên sau khi Tiêu Quốc Khánh phạm phải tội lớn, ông ta cũng chỉ đuổi Tiêu Quốc Khánh đi, không hề tổn hại đến tính mạng.
Nhưng không ngờ ông ta lại không thể thoát khỏi vận mệnh của mình, chỉ còn lại một đứa cháu gái là người thân.
“Ai, tối nay khiến mọi người hoảng sợ rồi.

Đều về hết đi, hôm khác tôi sẽ đích thân đến cửa bồi tội.” Ông cụ Tiêu nói.

Lúc này mọi người mới lục đục rời khỏi biệt thự, không ngờ một bữa tiệc mừng thọ đang tốt lành như vậy lại trở thành thế này.
“Ông cụ Tiêu, vậy chúng tôi cũng đi đây.” Lý Gia Long dẫn người của mình rời đi.
Ông cụ Tiêu nhìn Ninh Vũ Phi và Vân Liên, thở dài nói: “Hôm nay cảm ơn hai người nhiều.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, trở về đi.”
“Ông cụ Tiêu, nên cắt đứt thì cắt đứt đi, đây là do ông ta tự mình lựa chọn.

Úc Tâm sẽ chăm sóc ông.”
“Đúng vậy.”
Ninh Vũ Phi nói: “Úc Tâm, ở lại với ông nội cậu đi, ngày mai gặp.”
“Ừ, ngày mai gặp.”
Ra bên ngoài, Vân Liên nói: “Vũ Phi, đến chỗ tôi làm mấy ly đi, gần đây tôi mới học được một kỹ thuật mát xa đấy.”
“Chị Liên, thật hay giả vậy, tốt vậy sao?”
Bây giờ mới mười giờ, đối với người trẻ tuổi mà nói quả thật vẫn còn rất sớm.
Vân Liên che miệng cười nhẹ: “Xem dáng vẻ này của cậu thật sự không chính trực chút nào cả, đến chỗ tôi uống hai ly.”

“Được được.

Ngồi xe tôi, xe của chị tôi gọi người khác lái cho chị.”
“Được.”
Ninh Vũ Phi và Vân Liên ngồi ở ghế sau, một đường nói cười rôm rả rời khỏi biệt thự nhà họ Tiêu.
Đối với chuyện lúc trước giống như chưa từng xảy ra vậy, Ninh Vũ Phi đã quen mới cảnh tượng như vậy rồi, không có gì phải nghĩ nhiều.
Trong căn phòng trang nhã, Vân Liên châm một đĩa đàn hương, lại pha cho Ninh Vũ Phi một cốc trà.
“Vũ Phi, cậu vẫn còn trẻ, giết người thật sự không sao chứ?” Vân Liên ngồi bên cạnh Ninh Vũ Phi, mát xa cho Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi nói: “Lúc trước rất sợ, sau này dần dần không có cảm giác gì nữa, có lẽ tôi cũng là một người tàn nhẫn.”
“Không phải.

Người mà cậu giết đều là người xấu, sao có thể là người tàn nhẫn được chứ? Không nói nữa, cậu hẳn là có một quá khứ không rõ mới khiến cậu trở thành một người như vậy.”
“Gần như là vậy, ba mẹ tôi chết rồi, trong nhà đến cả người làm cũng đều bị giết chết hết.


Tôi đến thành phố Ngọc Trai chính là đều điều tra chuyện này, nhưng vẫn luôn không có manh mối gì.”
Vân Liên thật sự không biết quá khứ của Ninh Vũ Phi còn có loại chuyện này, cô ấy tin cậu là vì tin tưởng mình nên mới nói với mình.
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Không biết, đi một bước tính một bước thôi, manh mối đã đứt hết rồi, tất cả đều dựa vào may mắn.”
“Ừ.”
Một lúc sau, tay của Vân Liên đã mỏi mà Ninh Vũ Phi cũng ngủ rồi.
“Thằng nhóc này thật sự không giống một người mang theo thù hận trên lưng mà.” Vân Liên lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người Ninh Vũ Phi rồi trở về phòng mình.
Ngày hôm sau.
Ninh Vũ Phi vừa tỉnh dậy đã phát hiện mình ngủ ở nhà Vân Liên, đối diện chính là phòng ngủ của Vân Liên.
“Xong rồi, dậy muộn rồi.” Ninh Vũ Phi nhanh chóng cầm điện thoại xem, đã tám giờ rồi.
May mà không có cuộc điện thoại nào, Vân Liên mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa trong suốt đi ra, thấy Ninh Vũ Phi đang đứng thẳng, hai mắt phát sáng nhìn mình..


Bình luận

Truyện đang đọc