Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Ngày hôm sau!
Tần Minh Nguyệt bị ánh nắng ngoài cửa sổ làm chói mắt mà tỉnh lại.
Sau một đêm nghỉ ngơi, cơ thể không có cảm giác mệt mỏi nữa, nhưng mà bụng lại rất đói, kêu lên ùng ục ùng ục.
Cô ấy phát hiện trên người mình vẫn đang mặc quần áo của đêm qua, nói cách khác mình được Ninh Vũ Phi đưa vào.
“Tên nhóc này chăm sóc người khác thật tốt.” Tần Minh Nguyệt đi xuống lầu.
Đúng lúc nghe thấy mùi thơm truyền đến từ trong bếp, trong lòng hết sức ngạc nhiên.


Trong phòng bếp của mình trừ một ít sữa bò hay mấy đồ vật gì đó tương tự hình như cũng chẳng có gì cả.
Thêm vào đó, mình lại không thể ăn ở nhà nhiều, dù là đi công tác với chủ tịch Liễu cũng tự đi ra ngoài ăn.
Bởi vì chủ tịch Liễu cho mình ở dài hạn ở thành phố Ngọc Trai để hỗ trợ và chăm sóc cho Ninh Vũ Phi nên mới mua lại một căn nhà ở lại.
"Chị Minh Nguyệt còn chưa dậy, chắc phải đi gọi nhỉ?"
Giọng nói của Ninh Vũ Phi từ bên trong truyền ra, anh đeo tạp dề bước ra ngoài, vừa lúc để nhìn thấy Tần Minh Nguyệt.
“Chị Minh Nguyệt, chị dậy rồi à.

em đã nấu bữa sáng cho chị rồi, nhớ ăn rồi hãy tới công ty, em đi học trước." Ninh Vũ Phi nói.
Tần Minh Nguyệt nhìn giờ trên đồng hồ, còn một tiếng nữa mới đến giờ học, khó hiểu hỏi: "Còn một tiếng nữa, cậu đi sớm như vậy làm gì?"
"Không phải đâu, từ đây đến trường phải mất ít nhất một giờ đi xe buýt."
“Vậy thì ăn chút gì trước đi, đợi lát nữa tôi lái xe chở cậu qua được không?” Tần Minh Nguyệt nói.
"Như vậy không được đâu, như thế sẽ làm phiền tới chị đó chị Minh Nguyệt."
“Không sao, tối hôm qua cậu ngủ trên sô pha hả?” Tần Minh Nguyệt hỏi.
Ninh Vũ Phi gật đầu: "Ừm, tối hôm qua đã quá muộn, không bắt được taxi, cũng không muốn gọi điện thoại làm phiền những người khác, nên em mới ở lại một đêm."
Nghe vậy, Tần Minh Nguyệt vỗ trán nói: "Nếu để cho chủ tịch Liễu biết tôi để cho sư đệ nhỏ mà cô ấy thương yêu nhất ngủ trên sô pha chẳng phải tôi sẽ phải cuốn gói đi hả?"

"Không sao đâu.

Hồi còn bé em và chị em còn ngủ trong chuồng bò nữa cơ, chị ấy sẽ không trách chị đâu."
"Này, ăn chút gì trước đi, tôi đưa cậu đi học"
Tần Minh Nguyệt ngồi xuống, ăn một miếng cháo Nhinh Phàm nấu, kinh ngạc hỏi: "Vũ Phi, cái này thật sự là cậu nấu hả?"
"Hả...!Đúng vậy đó, chị Minh Nguyệt, chẳng nhẽ mùi vị không ngon hả."
"Không phải, rất ngon luôn ấy."
Ninh Vũ Phi cười tủm tỉm: "Vậy thì ăn nhiều vào.

Em đã lâu lắm rồi không vào bếp, lo lắng có thể không quen tay nữa chứ."
"Ngon lắm!"
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tần Minh Nguyệt đi tắm một lúc rồi trở lại, lúc này mới phát hiện chiếc áo sơ mi Ninh Vũ Phi đang mặc vẫn còn bẩn.
Anh chàng này vẫn còn đang cười khúc khích, tức giận nói: "Cậu cũng đi tắm một lát đi.

Dù sao cũng là sư đệ nhỏ của chủ tịch Liễu, cũng phải thay một bộ quần áo sạch sẽ mà đi học chứ."

"Vậy được thôi!"
Vì sống một mình, phía dưới nhà tắm lại không có đồ dùng rửa mặt.

Vì vậy Ninh Vũ Phi không thể làm gì khác hơn là bước vào phòng tắm của Tần Minh Nguyệt để tắm rửa.
Cọ rửa một cách tùy tiện rồi đi ra ngoài, ló đầu ra, nhìn thấy Tần Minh Nguyệt đang chải đầu trang điểm, liền hỏi: "Chị Minh Nguyệt, chị có thể giúp em lấy một bộ quần áo vào được không?"
“Tự mình vào lấy đi, một đứa nhỏ tại xấu hổ trước mặt tôi làm cái gì?” Tần Minh Nguyệt nói.
"Không được đâu mà?"
"Bớt nói nhảm đi nữa, treo ở một bên trong tủ quần áo ấy."
"Ò!"
Không ngờ đối phương không có ý kiến gì, vậy mình sợ cái gì, cứ trần truồng chạy thẳng đến tủ quần áo cạnh đầu giường bên kia.
Tần Minh Nguyệt trang điểm mà không để ý gì, khi vừa nhìn qua gương, trong phút chốc thấy được cái đó của Ninh Vũ Phi khác hẳn người thường..


Bình luận

Truyện đang đọc