Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Tay gã bỗng đen sạm đi, gã hoảng sợ nhìn tay phải mình, cũng biết vì sao lại bị thế, gã nói: “Mày! mày dám dùng ngân châm tẩm độc?”
Vừa nói xong, gã ọc máu tươi trong mồm ra, máu đen đặc một màu, gã lảo đảo chống bàn không để mình ngã xuống.

“Cũng chỉ là ăn miếng trả miếng thôi mà, thế nào, cảm giác trúng độc do chính mình nghiên cứu thế nào ấy nhỉ? Thôi được rồi, tao có thêm vào đấy vào ba thứ đấy, chỉ cần mày vận lực, độc tố sẽ khuếch tán khắp cơ quan nội tạng của mày.

” Ninh Vũ Phi cười mỉm.

“Mày! mày! ”
Cả người Đao Long bắt đầu co quắp, đến cả nói chuyện cũng xong, máu tươi đen đặc trong mồm vẫn tuôn trào không ngừng.

Chỉ nửa phút sau, chân gã giãy dụa hai ba cái rồi chết ngắc.


Thấy thế, năm tên vệ sĩ của gã hoảng sợ vô cùng, bọn họ nhìn về phía Ninh Vũ Phi, trong ánh mắt chỉ còn lại sự sợ hãi và kính nể vô biên.

“Còn năm người các người nhỉ?” Ninh Vũ Phi nhìn về phía bọn họ.

Năm tên vệ sĩ lập tức “bập bập” quỳ xuống, tên vệ sĩ chính giữa bảo: “Tiền bối, xin cậu đừng giết bọn tôi, bọn tôi nguyện ý đi theo cậu được không?”
Dù tuổi tác năm tên kia cũng lớn rồi, thế nhưng trong giới võ giả, ai mạnh, người đó là tiền bối.

Ninh Vũ Phi vung tay lên, ném năm cây ngân châm vào năm tên đó, cả năm tên càng thêm sợ hãi, không dám động đậy chút gì, bọn họ rất sợ độc tố sẽ lan nhanh khắp người.

“Thực lực của năm người cũng không tệ, sau này đi theo chị Liên, bảo vệ chị ấy, nên nhớ tôi có thể bỏ qua cho mấy anh một lần thì cũng có thể giết mấy anh một lần, nửa năm sau đi tìm tôi lấy thuốc giải, mà đương nhiên phải xem biểu hiện của mấy anh thế nào nữa.


Nghe thế, năm người kia chẳng còn biết phải nói gì, chỉ vội quay đầu về phía Ninh Vũ Phi, vừa dập đầu vừa đồng thanh nói: “Chào ông chủ.


Sắc mặt Ninh Vũ Phi tối đi: “Không phải tôi, là hội trưởng Thiên Hội mới phải.


“Dạ dạ dạ!”
Năm người nọ đi đến trước mặt Vân Liên, nói: “Bái kiến chủ mẫu, sau này chúng tôi chắc chắn sẽ vì chủ mẫu mà ra sức xông pha khói lửa, gì cũng chẳng màng.



Vân Liên hơi do dự, dù sao năm người này cũng là cao thủ cao cấp nhất, thuộc hạ thế này không phải cứ muốn tìm là được.

“Trước hết mấy anh né sang một bên đi!”
“Vâng!”
Năm người nọ cũng không hề cảm thấy mất mặt khi bị người khác thuần phục thế này, trong thế giới của võ giả, dùng võ thuật để xưng thầy gọi bạn, thuần phục dưới cường giả mạnh hơn không có gì là mất mặt cả.

Ninh Vũ Phi nhìn tên phản bội, hỏi Vân Liên: “Chị Liên, chị có thể giải quyết không?”
“Được, cực cho cậu rồi, chuyện còn lại tôi sẽ đích thân giải quyết êm xuôi.


“Được!”
Ninh Vũ Phi ngồi lên bàn, bắt đầu ăn phần thức ăn chưa bị bẩn, chuẩn bị xem trò vui.

Tên phản bội bên kia xoắn xuýt không biết phải làm sao, Đao Long đã chết, người tiếp theo Vân Liên xử lý sẽ là bọn họ.

Chu Tước Đường và Hắc Hổ quỳ xuống trước mặt Vân Liên, cầu xin: “Đại tỷ, bọn em biết sai rồi, xin hãy cho bọn em một cơ hội được không?”
“Bọn em không có công lao cũng có khổ lao, xin hãy cho bọn em một cơ hội.


Những người còn lại ai nấy đều quỳ xuống cầu xin: “Xin hãy cho bọn em một cơ hội thuần phục.



Đối diện với mấy người này, Vân Liên thờ ơ bảo: “Kiếp sau mấy người hẵng trở về thuần phục.


Nghe thế, hai vị đường chủ định đến ép Vân Liên, nhưng đối mặt với bọn họ là năm tên cao thủ cao cấp nhất ngang hàng với Thanh Long.

Tuy năm người kia rất sợ chết, thiết lập tính cách lại vô cùng hung ác, tàn bạo, độc địa, như sói lạc vào bầy cừu, nhưng đó cũng là lúc trước, trước khi bọn họ gặp phải Ninh Vũ Phi.

Trương Mai Dung hơi nhíu mày, nhìn Ninh Vũ Phi vừa xem vừa ăn ngon lành: “Vũ Phi à, cậu vẫn có thể nuốt trôi cơm à?”
“Cũng tàm tạm!”
Điện thoại reo chuông, Ninh Vũ Phi lấy điện thoại ra, trượt nút trả lời: “Sao đấy Tố Nga?”
Đầu dây bên kia vô cùng ồn ào, giọng nói của Đường Tố Nga cũng rất sợ hãi: “Anh Vũ Phi, anh ở đâu vậy, bọn em bị một đám người chặn đường, bọn họ muốn đánh bọn em.


“Hiện giờ bọn em đang ở đâu?” Ninh Vũ Phi nhướng mày.

“Bọn em ở! ”.


Bình luận

Truyện đang đọc