Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



“Hiểu lầm à, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đụng vào cô?” Ninh Vũ Phi cạn lời.

“Chính là anh, chính là anh, anh cho rằng tôi không cảm giác được sao?” Người phụ nữ không chịu bỏ qua nói.

Những người xung quanh nhao nhao chỉ chỉ trỏ trỏ vào Ninh Vũ Phi, đã cảm thấy Ninh Vũ Phi chính là một người như vậy.

Mặt Ninh Vũ Phi đen lại, mình muốn làm chuyện tốt nhưng lại thành ra thế này, thật cạn lời mà.

Nhìn thấy tên móc túi muốn bỏ đi, Ninh Vũ Phi liền túm lấy cổ áo của đối phương, nếu như tên này mà bỏ chạy thì mình thật sự không thể rửa sạch nỗi oan mất.

“Anh làm cái gì vậy, buông ra, buông ra.


” Ánh mắt của tên móc túi vô cùng hoảng loạn.

Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt kia ôm chặt lấy Ninh Vũ Phàm, nói với những người xung quanh: “Mọi người giúp đỡ, người này sàm sỡ với tôi, tuyệt đối không thể nào bỏ qua, tài xế dừng xe.


Tài xế nhanh chóng tấp vào lề, đứng phía sau hỏi han tình hình.

“Chuyện gì vậy, ai sàm sỡ ai?”
“Chính là anh ta, anh ta dám sàm sỡ tôi!” Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt nói.

Ninh Vũ Phi có chút cạn lời rồi, đừng nói bản thân không có làm chuyện hèn hạ như vậy, cho dù thật sự làm như vậy đối phương cũng không cần đối phương gân giọng lên nói mình bị đàn ông sờ soạng.

Sao nghe ra không có chút cảm giác dè dặt nào mà ngược lại càng giống như cảm giác đắc ý.

Tài xế hỏi.

Ninh Vũ Phi giải thích: “Hoàn toàn là một sự hiểu lầm, người này là kẻ móc túi muốn trộm điện thoại của cô ta, tôi chỉ muốn ngăn cản, kết quả cô ta nhìn sang tôi rồi không phân biệt được đen trắng nói tôi có mưu đồ quấy rối đối với cô ta.


“Cái rắm, sờ soạng bà đây rồi anh còn có mặt mũi nói như thế à?” Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt nói với tài xế: “Bây giờ chúng tôi muốn xuống xe.


“Vậy các người xuống đi.


Tài xế xe buýt còn có việc riêng phải làm, để ba người xuống xe giải quyết riêng, tùy bọn họ muốn làm gì cũng được.


Sau khi xuống xe, Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ nói: “Cô có thể đừng kích động như vậy được không, nghe tôi nói rõ mọi chuyện đã?”
“Cái gì mà nói rõ, đưa tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ báo chuyện này với cảnh sát, đến lúc đó anh ăn không nổi rồi đi lại đây.


Những lời này ngược lại Ninh Vũ Phi đã hiểu rõ, hóa ra đối phương ăn mặc mát mẻ như vậy chen chúc trên xe buýt chính là vì để khi xảy ra chuyện này mà lừa tiền.

“Vậy thì cô nói xem cô muốn bao nhiêu tiền?” Ninh Vũ Phi hỏi.

“Chín triệu!”
“Chín triệu?”
Ninh Vũ Phi tỏ vẻ cạn lời, hỏi kẻ móc túi: “Anh nói xem, cô ta đáng giá chín triệu không?”
“Không đáng đâu, tôi đã chơi mấy cô gái đứng đường còn xinh hơn cô ta mà giá chỉ một triệu rưỡi hai triệu thôi.

” Kẻ móc túi thành thật nói.

“Cả hai người đừng hòng mà chạy thoát, không đưa tiền cho tôi bây giờ thì tôi sẽ báo cảnh sát.

” Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt lại đe dọa.

“Được, được, được, cô báo cảnh sát đi, dù sao cảnh sát không đến, chuyện này cũng không có cách nào mà giải quyết.


Kẻ móc túi đang giãy dụa muốn rời đi, nhưng không biết sao tay của Ninh Vũ Phi giống như con cọp túm chặt lấy anh ta, mặc anh muốn giày vò thế nào cũng được.


Thấy Ninh Vũ Phi không có ý định moi tiền ra, người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt liền cầm điện thoại gọi cho cảnh sát, còn đưa cho Ninh Vũ Phi xem: “Đây là anh nói đấy, báo cảnh sát rồi anh có tiền cũng không thể mua được thuốc hối hận.


“Báo cảnh sát, đừng dài dòng!”
Bây giờ anh đã biết đối phương cố ý ra ngoài lừa tiền, Ninh Vũ Phi không cần phải khách sáo làm cái gì.

Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt này cắn chết không thả, vừa báo cảnh sát cảnh sát đã đến.

Khoảng mười phút đồng hồ, hai cảnh sát đi tới.

Bọn họ vừa nhìn, nhất thời không hiểu hỏi: “Pháp y Ninh, sao lại là anh?”
Ninh Vũ Phi là người nổi tiếng trong cục cảnh sát, hầu như ai cũng biết anh.

“Đừng nhắc nữa, tôi vừa chen chúc trên xe buýt, tên móc túi này muốn lấy trộm điện thoại của cô ta, mà cô ta cho rằng tôi đụng chạm sàm sỡ nên cô ta la hét muốn tôi bồi thường, hai người xem rồi giải quyết đi.

” Ninh Vũ Phi nói.

Hai cảnh sát còng tay kẻ móc túi lại, sau đó nói với người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt: “Bỏ ra.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc