Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Quản gia căn dặn: “Cậu chủ, những gì cậu làm khiến cho ông cụ rất tức giận, thế nhưng cũng đã lựa chọn cứu cậu chủ.

E rằng sau này cậu chủ không thể về nước được nữa, cậu chủ cứ qua nước ngoài sống một thời gian đi, ông cụ đã chuẩn bị cho cậu sẵn sàng mọi thứ ở đó rồi.”
Tần Nguyên nghe vậy bất mãn nói: “Ông cụ cứu tôi là vì sợ tôi làm hỏng thanh danh của ông ấy, yêu cầu tôi ra nước ngoài, không được về nước nữa có phải là vì sợ tôi cướp quyền thừa kế của Tần Minh không?”
“Haiz.

Chuyện này ông cụ đã sớm có tính toán của riêng mình.

Không còn nhiều thời gian nữa, bây giờ cậu chủ phải lên thuyền rời đi thôi.”
Tần Nguyên cũng biết hoàn cảnh của bản thân mình, dù cho có chút không can tâm, thế nhưng anh ta vẫn phải lên thuyền lênh đênh trên biển lớn, chạy trốn khỏi nơi này.
Cuối cùng, Tần Nguyên cũng lên con tàu ra ngoài biển cả.


Lúc này, anh ta mới cảm thấy nhẹ nhõm, điều anh ta sợ hãi nhất chính là bị cảnh sát bắt giữ một lần nữa.
“Cậu chủ, hiện tại cậu chủ có thể vào trong nghỉ ngơi rồi.” Thuộc hạ nói.
“Được.

Bây giờ chúng ta đang đi đâu thế?” Tần Nguyên hỏi.
Thuộc hạ trả lời: “Ông cụ mua cho cậu chủ một ngôi biệt thự ở nước A.

Bây giờ chúng ta đang đi đến đó.”
“Được.

Tôi biết rồi!”
Tần Nguyên nhìn về phía ánh sáng xa xa, đó là thành phố Ngọc Trai, anh ta nói: “Tôi cho cậu 15 tỷ, cậu làm cho tôi một việc này.”
“Cậu chủ, bây giờ ưu tiên hàng đầu của cậu là đi ra nước ngoài.

Còn những việc khác, liệu có phải cậu nên quên đi không?”
“Cậu là cậu chủ hay tôi là cậu chủ thế? Nếu cậu không nghe lời, tôi có thể giết chết cậu bất cứ lúc nào tôi muốn!”
“Vâng, xin cậu chủ phân phó.”
“Đưa tôi trở về thành phố Ngọc Trai...”
...
Khi Lăng Bảo Châu và mọi người chặn ở các nhà ga và các đường ra nước ngoài, thế nhưng họ vẫn chậm một bước.
Vụ việc này làm dấy lên sự phẫn nộ của mọi người, giữa ban ngày ban mặt lại có kẻ ngang nhiên bắt cóc.

Đây là chuyện đầu tiên xảy ra ở thành phố Ngọc trai trong hơn hai thập kỷ qua.
Lệnh truy nạ được ban hành vào ngày hôm sau, các cuộc điều tra bắt đầu được tiến hành trên phạm vi toàn thành phố, thậm chí là trên khắp đất nước.


Tuy nhiên, họ vẫn không thể điều tra ra được dấu vết của Tần Nguyên.
Sự việc trôi qua được 1 tuần, Lăng Bảo Châu đã ăn không ngon ngủ không yên trong nhiều ngày liên tiếp.
Ninh Vũ Phi và Giang Vị Noãn cùng nhau thuyết phục mãi Lăng Bảo Châu mới chịu bình tĩnh lại ăn một chút đồ ăn.
“Ninh Vũ Phi, tôi ăn no rồi, mọi người ăn đi.” Lăng Bảo Châu nói.
“Chị Bảo Châu, chị ăn thêm chút nữa đi, sức khỏe là quan trọng nhất.” Giang Vị Noãn nói.
“Chị không muốn ăn!”
Ninh Vũ Phi nuốt một miếng thức ăn rồi nói: “Chị Bảo Châu, mọi người không cần điều tra nữa.

Đã lâu như vậy rồi, chắc chắn anh ta đã ra nước ngoài rồi.

Người cướp đi Tần Nguyên chắc chắn cũng không phải người đơn giản.”
“Ừ.

Tôi đi giải quyết chuyện khác, chuyện của Tần Nguyên đã không còn thuộc về trách nhiệm quản lý của chúng tôi nữa rồi.”
“Được.

Vậy thì tốt rồi.

Sức khỏe quan trọng, phải giữ gìn cẩn thận.

Ông trời đều đang quan sát hết mọi việc thôi mà, tên Tần Nguyên sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.” Ninh Vũ Phi nói.
“Ừm.

Tôi phải đi làm việc đã.”

Sau khi ăn xong cơm trưa, Ninh Vũ Phi đến trường để tham gia huấn luyện, thời gian thi đấu là 9 giờ sáng mai.
Đến sân tập của trường, Ninh Vũ Phi vừa xem mọi người chơi bóng rổ, vừa nói chuyện với huấn luyện viên Tằng.
5 giờ chiều, khi Ninh Vũ Phi đang tắm rửa chuẩn bị đi về, anh cầm điện thoại lên thì thấy đó là một cuộc gọi từ số lạ.
Ninh Vũ Phi vuốt nút trả lời, anh nói: “Alo?”
“Ninh Vũ Phi, cậu còn nhớ tôi không?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia khiến Ninh Vũ Phi ngay lập tức nhớ tới Tần Nguyên, đây chắc chắn là giọng của Tần Nguyên: “Hiện tại anh đang rất nhàn nhã ở nước ngoài, phải không?”
“Cậu còn phải nói điều này sao? Tôi ở đây để nói với cậu rằng những cô gái xung quanh cậu rất tuyệt vời.

Nhân tiện, cậu thử đoán xem tôi sẽ làm gì với 1 trong số họ đây?”
Những lời nói của anh ta khiến Ninh Vũ Phi ngay lập tức trợn tròn mắt, anh nói: “Tần Nguyên, anh đang tự mình tìm cái chết đấy à?”
“Haha.

Ninh Vũ Phi, cậu làm cho công việc làm ăn của tôi trở nên điêu đứng, khốn khó, suýt chút nữa tôi còn bị tống vào tù cho đến lúc chết.

Cậu nghĩ tôi sẽ buông tha cho cậu một cách dễ dàng sao?”
Ninh Vũ Phi chưa hiểu rõ lời Tần Nguyên, thế nhưng anh cũng lơ mơ đoán được Tần Nguyên sẽ động thủ.
Giang Vị Noãn và những người khác là thành viên của một gia đình nổi tiếng ở thành phố Ngọc Trai, giết họ sẽ không có lợi cho Tần Nguyên.

Thế nhưng Lăng Bảo Châu thì khác, và cũng chính Lăng Bảo Châu là người đã tận tay bắt Tần Nguyên..


Bình luận

Truyện đang đọc