Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Hai ngày sau, một giáo viên mặc đồ thể thao tìm đến Ninh Vũ Phi.

Ninh Vũ Phi nhìn thấy bộ quần áo thì chắc hẳn là giáo viên khoa thể dục thể thao, liền hỏi: “Thầy tìm tôi ạ?”
“Đúng vậy, bạn học Ninh Vũ Phi này, chúng ta có thể tìm một chỗ để nói chuyện không?”
“Có thể ạ.


Hai người đi ra bên ngoài, huấn luyện viên Tằng nói: “Bạn học Ninh Vũ Phi, tôi vừa tới đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên đội bóng rổ trường Long Diệu, cậu có thể gọi tôi là huấn luyện viên Tằng, tôi muốn chính thức mời cậu tham gia vào đội bóng rổ.


“A! ” Ninh Vũ Phi đau đầu, trải qua sự việc lần trước anh đã cảm thấy không thú vị gì rồi, cũng đã chuẩn bị tinh thần không tham gia.


“Tôi đã theo dõi trận đấu của cậu ở trong khoa, năng lực dẫn đội của cậu rất mạnh, năng lực tổng hợp cũng rất ưu tú.

Nếu không có cậu thì cuộc thi bóng rổ của liên hợp các trường nổi tiếng năm nay chúng ta sẽ rất khó giành được thành tích tốt.


“Huấn luyện viên Tằng, không phải tôi không muốn hỗ trợ, chỉ là tôi cũng có chuyện của mình nên không muốn bởi vì tôi mà làm trễ nải việc huấn luyện của đội bóng rổ.

” Ninh Vũ Phi nói.

Là một thành viên của Đại học Long Diệu nên đương nhiên anh cũng muốn trường của mình đạt được thành tích tốt.

Nhưng nếu anh đồng ý tham gia đội bóng rổ mà đến lúc đó nếu ba ngày hai bữa anh lại có chuyện riêng thì lại làm cho mình giống như là đang ra vẻ ngôi sao, vậy phiền toái lắm.

Huấn luyện viên Tằng mỉm cười nói: “Không không không, có thể là cậu hiểu lầm ý của tôi rồi, mời cậu tham gia đội bóng rổ là để trực tiếp đi thi đấu luôn, cũng không phải yêu cầu cậu tham gia tập luyện, đương nhiên nếu cậu có thời gian rảnh thì bản thân tôi hi vọng cậu có thể phát bóng đầu trận.


Một huấn luyện viên xuất sắc và có trình độ thì có thể nhìn ra được tình hình của một cầu thủ thông qua một trận đấu, cầu thủ như Ninh Vũ Phi là kiểu không cần phải huấn luyện cũng đã đủ chơi phối hợp với người khác rồi.

“Như vậy cũng được, nếu tôi có thời gian rảnh sẽ đến chơi với mọi người, nhưng chạy bộ buổi sáng và một số buổi tập thì có khả năng là tôi không có cách nào tham gia được.



“Được, quyết định như vậy đi.


Huấn luyện viên Tằng thật sự vô cùng vui vẻ, có một cầu thủ át chủ bài như Ninh Vũ Phi thì trận đấu các trường đại học ở phía nam còn có hi vọng, chính ông cũng có thể đạt được một phần thành tích cho trường trước khi về hưu.

Thật ra huấn luyện viên Tằng vốn là huấn luyện viên đội bóng rổ trường đại học Long Diệu, nhưng ông ấy đã gần năm mươi, thể lực không còn tốt để huấn luyện các cầu thủ nữa.

Huấn luyện viên Lý đến nên ông chuyển sang đội nữ, nhưng bình thường có một vài trận đấu ông cũng sẽ đặc biệt chú ý tới, hai hiệp cuối trận đấu của Ninh Vũ Phi ông đều thấy được.

“Huấn luyện viên Tằng, tôi muốn cho hai người khác cũng cùng tham gia, có được không ạ?” Ninh Vũ Phi hỏi.

Trần Thành Hạo và Cao Tử Tuấn vẫn luôn mơ ước được tham gia một trận bóng rổ, nên anh cũng muốn thử xem có thể giúp bọn họ cũng được tham gia hay không.

“Có thể, buổi chiều cậu bảo bọn họ tới nhà thi đấu tìm tôi là được, tôi sẽ căn cứ vào tình hình của họ để lập kế hoạch huấn luyện.


“Cám ơn huấn luyện viên.


“Không có việc gì, vậy cậu về lớp học đi.


Bộ dạng kia của Trần Thành Hạo thì đúng là không chơi nổi rồi, thể lực cũng không phải là một tuần nửa tháng đã có thể nâng lên, nhưng Cao Tử Tuấn thì có thể chơi được, hơn nữa cậu ta tập luyện cũng không tệ.


Hai người này nghe nói có thể tham gia đội bóng rổ liền chạy không dừng vó lao tới nhà thi đấu.

Ninh Vũ Phi thì đi tới nhà Vân Liên, gặp được cô: “Chị Vân Liên, mấy người không sao chứ?”
“Không sao đâu.

May mắn là có Diễm Hân ở đây, bọn chị liên thủ đánh cho đối phương phải bỏ chạy rồi.


Tề Diễm Hân nói: “Xem ra không chỉ có thế lực thần bí kia, mà trong thế giới ngầm của mấy người cũng không hề yên bình.


“Không phải người của thế lực thần bí kia à?” Ninh Vũ Phi hỏi.

“Không phải, là thế lực trước kia, bọn họ vẫn không hết hy vọng với địa bàn thành phố Ngọc Trai.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc