Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Dương Tú Tú ôm Giang Vị Noãn, nói: “Con gái ngoan của mẹ, suýt chút nữa dọa mẹ lo chết rồi, để mẹ xem, con có bị thương chỗ nào không?”
“Không có ạ, con đã nói là tiểu Phi cứu con rồi mà, nếu không có anh ấy chắc con không thể về được đến nhà rồi.


Lúc này, Dương Tú Tú mới để ý đến Ninh Vũ Phi, là một chàng trai trẻ rất đơn giản, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu đã mang Vị Noãn nhà tôi trở về, thực sự vất vả cho cậu rồi.


“Không có chuyện gì đâu cô, cháu và Vị Noãn là bạn học, đấy là chuyện nên làm ạ.

” Ninh Vũ Phi đáp.


Vừa nói xong, bất đắc dĩ sờ mũi một cái, mẹ của Giang Vị Noãn trông có vẻ không hoan nghênh mình lắm, có thể còn có nguyên nhân gì khác chăng.

Ninh Vũ Phi mỉm cười nói: “Vị Noãn, đưa cô về nhà rồi, sau này ra ngoài nhớ cẩn thận hơn một chút, tôi về trước đây.


“Quản gia, tiễn khách.

” Dương Tú Tú nói.

“Vâng bà chủ!”
Giang Vị Noãn không hiểu, nói: “Mẹ, sao mẹ lại như thế, tiểu Phi là ân nhân cứu mạng của con, sao mẹ lại không mời anh ấy chén nước đã tiễn người ta về rồi!”
“Con gái, chúng ta không được tin tưởng hoàn toàn bất kì ai hết, biết chưa, cậu ta vì sao cứu được con mà muộn như này mới đưa con về nhà, con gái, không thể không phòng bị người khác được!”
“Ai da, con hiểu ý của mẹ, nhưng chuyện ngày hôm qua mẹ chưa biết rõ mà thôi!”
Thấy Ninh Vũ Phi đã ra khỏi cửa, Giang Vị Noãn lập tức đuổi theo.

Thế nhưng lúc đến lối rẽ, đã không thấy Ninh Vũ Phi đâu nữa, trong lòng cô không khỏi thở dài một tiếng.

Dương Tú Tú đi đến, thuyết phục: “Con gái, người ta cũng đã đi rồi, chúng ta mau vào trong thôi, ba con, ông nội con rất lo lắng cho con đấy.


“Haizz!” Giang Vị Noãn bất đắc dĩ, chỉ có thể để ngày mai nói xin lỗi với Ninh Vũ Phi vậy.


Dù lời mẹ nói như vậy cũng có lý, nhưng quá lạnh lùng rồi, đối xử với Ninh Vũ Phi như thế thật sự hơi quá đáng rồi.

Hai mẹ con vừa đi vào biệt thự, Dương Tân Thiệp nhảy ra, nhìn xung quanh hỏi: “Tên khốn Ninh Vũ Phi kia đâu rồi? Hắn ta ở đâu rồi?”
Giang Vị Noãn cau mày, không vui nói: “Dương Tân Thiệp, anh đến đây làm gì?”
“Vị Noãn à, anh biết vừa rồi là Ninh Vũ Phi đưa em về nhà, nên mới lập tức chạy qua xem, em không sao chứ?” Dương Tân Thiệp quan tâm hỏi.

Kỳ thật, Dương Tân Thiệp và mẹ Giang Vị Noãn là Dương Tú Tú có quan hệ bà con họ hàng xa, hắn ta có thể đến thành phố Ngọc Trai này hoàn toàn là nhờ một tay người cô họ hàng xa Dương Tú Tú sắp xếp.

Giang Vị Noãn bây giờ rất tức giận, trực tiếp đi thẳng lên tầng.

“Vị Noãn, con, cái đứa nhỏ này, anh họ con đang quan tâm đến con mà?” Dương Tú Tú nói.

“Cô, không sao đâu ạ, Vị Noãn bây giờ vừa mới về, nhất định là đang rất mệt, cho nên cũng không cần quấy rầy em ấy đâu ạ.


“Đứa nhỏ này, bình thường được cô nuông chiều quen rồi!”
Dương Tân Thiệp mỉm cười: “Cô, vừa nãy thật sự là cái tên Ninh Vũ Phi kia đưa Vị Noãn về nhà sao ạ?”
“Đúng vậy, cô nghi ngờ thằng bé đấy có âm mưu bất chính với Vị Noãn, thật sự nếu cậu ta cứu Vị Noãn thì hẳn là nên gọi cảnh sát, hoặc đưa Vị Noãn trở về nhà, nhưng không, kết quả, hôm nay mới đưa con bé về.



“Ai u, cô, cô nói quá đúng, cái tên Ninh Vũ Phi này không phải dạng tốt lành gì đâu, cô không biết thằng nhãi này ở trong trường…”
Dương Tân Thiệp bắt đầu thêm dầu thêm mỡ nói xấu Ninh Vũ Phi, rất nhiều cái đều là bịa đặt, còn nói thêm cái gì mà thường xuyên đến mấy club, quán bar hỗn loạn, v.

v,…
Dương Tú Tú vốn đang hoài nghi Ninh Vũ Phi lập tức tin ngay, nói: “Không được, hóa ra tên Ninh Vũ Phi này lại có đức tính như thế, cô phải bàn bạc với Trấn Hải, để Vị Noãn tránh xa cái tên Ninh Vũ Phi này ra mới được!”
“Chuyện này cô cứ nói với chú như thế.


“Ừ, ở trước mặt Vị Noãn, cháu cũng phải cố gắng biểu hiện cho thật tốt, gả nó cho ai cô cũng đều không yên lòng, vẫn là cháu khiến cô yên tâm hơn!” Dương Tú Tú nói.

“Hì hì, cháu nhất định sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt, sẽ khiến Vị Noãn vui vẻ.

” Trong lòng Dương Tân Thiệp rất đắc ý.

Bởi vì chỉ cần ba mẹ đồng ý, thì cuối cùng Giang Vị Noãn và mình nhất định sẽ ở bên nhau.

Lúc này, Giang Trấn Hải vội vã chạy đến, hỏi: “Vị Noãn đâu? Ninh Vũ Phi đâu rồi?”.


Bình luận

Truyện đang đọc