Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Cao Tử Tuấn trực tiếp giữ bóng trước ngực, đề phòng bị đối phương cướp mất.

Chờ đến đến khi Ninh Vũ Phi tới nhận bóng, cậu ta mới bắt đầu tấn công.

Trận đấu mặc dù không quá kịch tính nhưng cũng vô cùng xuất sắc, tỷ số gần như chênh lệch không đáng kể.

Học sinh hai lớp đều đã cổ vũ đến khàn giọng, giờ chỉ có thể căng thẳng quan sát tình hình.

Chỉ chờ đến khi lớp mình ghi bàn thì bùng nổ.

Đây là trận bóng rổ cuối cùng của bọn họ, hơn nữa còn là trận chung kết của khoa.


Gần như toàn bộ học sinh trong khoa đều tới.

Khán đài trên sân vô cùng đông, hàng ngàn người chen chúc, nhưng không ai dám qua chỗ của Giang Vị Noãn.

Cũng có vài người biết được cả hai hoa khôi của trường đều đang ở đây nên tới ngắm là chính.

Ở chỗ cao nhất trên khán đài có bốn chàng trai, vô cùng anh tuấn, tràn đầy khí chất công tử con nhà giàu xuất hiện.

“Không ngờ chỉ là một trận chung kết của khoa mà lại đông người đến như vậy?” Người con trai có mái tóc hơi dài nói.

"Hừ, chuyện này còn phải hỏi sao? Ngoài lý do vì trận tranh giải này hội tụ nhiều anh tài thì cũng là vì đến ngắm Giang Vị Noãn dịu dàng, hiền lành kia cùng Tư Đồ Y Nhạn xinh đẹp tuyệt sắc.

"
Trong cả đám đang nói chuyện lại có một người vô cùng bình thản nhìn về phía trận đấu, không bình luận gì.

Người kia vừa nói xong, cậu con trai nhuộm tóc liền hỏi: "Lăng Hạo, trận đấu kia có gì thú vị à, sao cậu chăm chú thế?"
"Các cậu tự xem thì sẽ biết, cái người tên Ninh Vũ Phi kia có kỹ năng vô cùng tốt, hầu hết điểm của đội đều là cậu ta ghi, bất kể công hay thủ đều có mặt.

" Lăng Hạo nhàn nhạt nói.

"Vậy để tớ phải xem kỹ xem cậu ta có gì thu hút mà khiến cho cậu lớn nhà họ Lăng phải lưu tâm như vậy.

"
Bọn họ nhanh chóng dồn sự tập trung về phía sân bóng, đúng lúc Ninh Vũ Phi tổ chức một đợt tấn công lần nữa.


Anh cũng phát giác tới sự quan sát của bọn họ nhưng chẳng để tâm lắm, bởi vì hiện tại không có thời gian để suy nghĩ mấy chuyện này.

Hiệp thứ tư đã bắt đầu được hai phút, hiện tại thực lực của hai lớp vẫn ngang nhau, thời gian còn lại không nhiều, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.

Ninh Vũ Phi đã cố gắng "hết sức" giữ cho thể lực của mình ở mức người bình thường đạt được.

Một khi bộc lộ ra, thì mọi chuyện sẽ vô cùng rắc rối.

Để cho người khác biết rằng một võ sĩ cao cấp lại đi thi đấu bóng rổ với người bình thường chắc chắn sẽ bị cười cho thối mũi.

Vì vậy, anh cũng phải giả vờ mệt mỏi và chuyền bóng qua cho Trần Thành Hạo, cậu ta nhanh chóng ghi được hai điểm dưới sự hỗ trợ nhịp nhàng của đồng đội.

Tỷ số một lần nữa lại trở về cân bằng.

Thời gian từng chút trôi qua, điểm số lần này so với mấy trận bóng rổ bình thường cũng xem như rất cao rồi, hai bên đều ghi 90 điểm.

Bởi vì, hàng công của hai bên, mỗi lần tấn công đều ghi được bàn thắng, thỉnh thoảng mới mắc lỗi.

Hơn nữa xuyên suốt trận đấu không bị ném phạt nhiều.

Tỷ số lúc này vẫn ngang bằng, nhưng mọi người đều hiểu đây không phải là vòng lặp mà là do thực lực của hai bên gần như tương đương nhau.

Trên thực tế lớp 1 chỉ cần có người như Chu Lục Đô thì phần thắng của bọn họ hẳn có thể nắm chắc trong tay hay thậm chí là làm chủ cuộc chơi.


Vì riêng cậu học sinh đặc biệt Ninh Vũ Phi này đã quá mạnh rồi, đến cả người xem cũng phải công nhận một mình anh có thể đối đầu và giữ cho trận đấu cân bằng.

Hơn nữa phong cách chơi cũng vô cùng nghiêm chỉnh nên nhanh chóng thu hút được một số fan nhỏ.

Những phút cuối, tỷ số vẫn cân bằng là 100 cho cả hai bên, thời gian chỉ còn lại một phút.

Lớp 3 liền xin hội ý nhằm lấy lại sức cũng như thảo luận chiến thuật cuối cùng.

Về phần lớp 1, không cần nói cũng biết, ngoại trừ Ninh Vũ Phi, không ai có thể đảm bảo ghi điểm mang lại chiếc thắng chung cuộc.

“Cố gắng lên!” Lớp 3 tiến vào sân đấu một cách quyết liệt.

Ninh Vũ Phi hét lớn với Trần Thành Hạo và những người khác: "Chúng ta cùng cố gắng!"
"Rõ!"
Giây phút cam go cuối cùng đã đến, trong khoảng thời gian này sẽ có rất nhiều thay đổi, cuối cùng thì lớp nào sẽ chiến thắng.

Mọi người đều căng thẳng, mở to mắt theo dõi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc