Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Người này là Diệp Khôi Triết, anh chàng theo đuổi Trầm Mặc Như đã lâu, có một khoảng thời gian không gặp, cứ nghĩ người này đã rời khỏi thành phố Ngọc Trai rồi.

Không ngờ, anh ta vẫn ở lại thành phố Ngọc Trai, hoặc cũng có thể vì biết tối nay là sinh nhật của Trầm Mặc Như nên cố tình chạy đến.

Diệp Khôi Triết nhìn hai người bọn họ, Ninh Vũ Phi vẫn chẳng khác gì, nhưng người phụ nữ mộc mạc đơn thuần bên cạnh anh lại khiến hai mắt Diệp Khôi Triết sáng ngời, tự hỏi tại sao bên cạnh tên Ninh Vũ Phi này luôn có những người đẹp xuất hiện?
“Người anh em Ninh Vũ Phi, chúng ta mới không gặp nhau có mấy hôm mà bên cạnh anh đã lại có bạn gái mới thế này?” Diệp Khôi Triết mỉm cười chào hỏi.

Anh ta cố tình nhấn mạnh chữ “lại”, muốn để Tô Điềm đang đứng bên cạnh biết rõ Ninh Vũ Phi không chỉ có một người phụ nữ duy nhất là cô.

Nhưng chuyện này Tô Điềm cũng biết, trước giờ luôn có rất nhiều người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Ninh Vũ Phi, nhưng không ai trong số họ là bạn gái của anh cả, quan hệ rất bình thường.


“Khụ! Diệp Khôi Triết, anh không cần phải nói thế, cậu chủ lớn như anh sao phải đi tìm một kẻ như tôi gây rắc rối làm gì, anh hiểu chứ?” Ninh Vũ Phi hỏi.

“Cũng phải, được rồi, dù sao gặp anh ở đây cũng là chuyện ngoài ý muốn, chúng ta gặp lại sau.


Diệp Khôi Triết mỉm cười, sải bước rời đi, theo sau là một người vệ sĩ đang ôm rất nhiều loại quà tặng cầu kỳ khác biệt trên tay.

Nếu Ninh Vũ Phi đoán không nhầm, Diệp Khôi Triết cũng tới đây để mua quà sinh nhật cho Trầm Mặc Như.

“Vũ Phi, người vừa rồi là ai, trông có vẻ hình như không thích cậu lắm?” Tô Điềm hỏi.

“Đương nhiên là anh ta không thích tôi rồi, bởi vì giữa hai chúng tôi từng có chút va chạm.


“Vậy cậu nhất định phải cẩn thận.

Đám nhà giàu như bọn họ đều là kẻ nhỏ nhen, có thù tất báo.


Ninh Vũ Phi gật đầu: “Không sao, đi thôi, giúp tôi tìm mua một thứ.


“Được!”
Khi cả hai đến khu trang sức dành cho phụ nữ, mỗi một cửa hàng ở đây đều có giá trị vô cùng đắt đỏ, hầu hết đều là hàng nhập khẩu từ nước ngoài.


Tô Điềm chỉ có thể đừng nhìn, không dám nghĩ có một ngày mình có thể mua đồ ở đây.

Ninh Vũ Phi đã tìm được một cửa hàng tên là Chaumet, tạm dịch “Thượng mỹ Paris”, chính là tên tuổi đứng đầu trong mười tập đoàn trang sức lớn nhất thế giới.

Sản phẩm bên trong cũng có chút đắt đỏ, không có hàng chục tỷ là không thể mua được.

“Chính là nơi này, chúng ta đi thôi.


“Chờ đã.

” Tô Điềm nhanh chóng kéo tay Ninh Vũ Phi, nói: “Vũ Phi, cậu có chắc là nơi này không? Đây là cửa hàng trang sức thuộc một trong những tập đoàn đứng hàng đầu thế giới đấy!”
“Cậu cũng biết đến nó sao, tôi muốn chọn đúng là nhà này, chúng ta vào đi.

” Ninh Vũ Phi dẫn theo Tô Điềm bước vào.

Dịch vụ ở nơi này có phần khác biệt, tuy nhân viên tư vấn đều là những người đẹp nước Pháp nhưng họ đều biết nói thông thạo tiếng Long Việt.

“Xin chào quý ông và quý cô, cho phép tôi được hỏi hai vị muốn mua gì?” Một nhân viên tư vấn tiến lên chào hỏi.

Mặc dù quần áo của Tô Điềm tương đối giản dị, nhưng nhân viên tư vấn liếc mắt vẫn có thể nhận ra áo sơ mi trên người Ninh Vũ Phi là hàng xa xỉ đắt tiền, những người thực sự giàu có sẽ không để người khác biết mình giàu như thế nào.

Ví dụ như chiếc áo sơ mi trên người Ninh Vũ Phi, nhìn qua trông khá tầm thường và đơn giản, nhưng mỗi chiếc đều có giá hơn ba tỷ, mặc dù không phải Ninh Vũ Phi tự mua.


“Chúng tôi tham quan chút đã.


Ninh Vũ Phi hỏi Tô Điềm: “Tô Điềm, cậu nghĩ tặng quà sinh nhật thì mua gì sẽ hợp?”
“Sinh nhật bạn của cậu sao? Vậy thì cá nhân tôi nghĩ cậu nên tặng một chiếc vòng cổ, nếu quan hệ giữa cậu và cô ấy cũng không tệ lắm.

” Tô Điềm nói.

Tặng một chiếc vòng cổ đúng là ý kiến không tồi, dù sao anh và Trầm Mặc Như cũng không có liên quan gì với nhau, cho nên món quà là vòng cổ khá thực tế.

Nếu không có Tô Điềm ở đây, Ninh Vũ Phi thực sự không biết phải chọn cái gì.

“Vậy mua vòng cổ, hãy dẫn chúng tôi đi xem một chút.

” Ninh Vũ Phi nói.

“Xin mời quý khách!”.


Bình luận

Truyện đang đọc