Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



"Cậu đừng tưởng như vậy có thể uy hiếp tôi, đi thôi."
Mẹ Điền kéo tay con gái của mình định đi, khỏi thế nhưng trong nháy mắt Điền Mai Ngọc giãy ra, tránh né.

"Con bé chết tiệt, muốn làm gì? Con cũng muốn làm trái ý của mẹ sao?" Mẹ Điền giận dữ mắng mỏ.

"Mẹ, con chịu đựng đủ rồi, con không muốn trở thành công cụ để lấy làm vinh dự cho mẹ nữa, con rất đau khổ, con thậm chí còn không biết mình là ai." Điền Mai Ngọc sợ hãi lùi về phía sau.

Điền Mai Ngọc tỉnh táo lại nhờ vào lời nói của Ninh Vũ Phi, thế nào mới là tình thương của mẹ? Tất cả những gì cô đã chịu đựng, tất cả hoàn toàn không phải là vì tình thương của mẹ gì cả.


Chẳng qua mình chỉ là công cụ giúp mẹ đạt được cảm giác vinh dự mà thôi, mẹ chưa từng nghĩ tới cảm nhận của mình.

Ninh Vũ Phi nói cũng đúng, nhờ đó mình mới hiểu rõ cái gì là tình thương của mẹ.

Mỗi lần thi đều phải đứng thứ nhất, toàn trường cũng yêu cầu đứng thứ nhất, lấy không được vị trí thứ nhất sẽ bị đánh.

Chỉ cần ở đâu mở cuộc thi kiến thức, mẹ đều lôi kéo mình đi tham gia, sau khi lấy được giải thưởng, mẹ đều nói với mọi người: “Tôi là mẹ của đứa bé này, nó đứng thứ nhất.”
Ngay sau đó, mọi người đều khen ngợi mẹ, là đối tượng được bàn tán đầy hâm mộ sau mỗi bữa trà hay bữa tối.

Cho tới bây giờ mình đều là công cụ của mẹ mà thôi.

Điền Mai Ngọc đọc qua nhiều sách như vậy, nên cũng không phải người kẻ ngốc, nhưng lúc trước lại coi tình yêu của mẹ là tình thương nghiêm mà thôi.

"Mẹ, con muốn có cuộc sống của mình, con đã trưởng thành rồi."
"Con nhóc thối, còn dám làm trái lời mẹ đúng không, đừng quên là ai nuôi lớn mày, là ai tạo điều kiện cho mày ăn uống, nuôi mày đến hiện tại." Mẹ Điền gào thét lên.

"Vậy thì thế nào, những năm này con kiếm không được ba tỷ cũng có hai tỷ rưỡi đến hai tỷ tám không phải sao.

Mỗi buổi tối bài tập mà con làm còn cao hơn cả người con, chưa bao giờ được ăn một bữa đồ ăn nóng hổi, ngay cả muốn đổi cặp sách mới cũng không được, mỗi ngày mẹ chỉ để con đến tiệm sách mua rất nhiều, rất nhiều..."

Nói đến đoạn phải luyện rất nhiều đề, Điền Mai Ngọc gục xuống phất tay, chật vật lau sạch nước mắt: "Vì con ư, thậm chí ngay cả một cặp kính mắt mới cũng không có, bây giờ con cũng không nhìn thấy rõ nữa..."
Lúc trước, ngay lần đầu tiên gặp mặt, Ninh Vũ Phi đã phát hiện kính mắt Điền Mai Ngọc rất dày, nhưng nghĩ lại, cô gái này là sinh viên xuất sắc, nên chỉ cảm thấy bình thường.
Nhưng khi nghe những gì cô ấy nói bây giờ..., thật sự rất đáng thương, đang ở độ tuổi thanh xuân, thị lực của cô ấy đã gần như không còn gì nữa.

"Con nói cái gì? Mẹ cũng là vì tốt cho con!" Mẹ Điền nói.

"Tốt với con? Mẹ, cho tới bây giờ mẹ chưa từng nghĩ qua cảm nhận của con, trong lòng mẹ chỉ quan tâm đến lời khen ngợi và ngưỡng mộ của người khác dành cho mẹ.

Con hiện tại bị mẹ ép giành vị trí thứ nhất trong kỳ thi.

Tất cả bạn bè xung quanh đều bị con mắng, rời đi hết rồi."
Điền Mai Ngọc nâng cổ tay trái mình lên: "Vết sẹo này là vào nửa năm trước mẹ nhốt con trong phòng bắt con luyện đề không cho con ngủ.

Một ngày một đêm, con chịu không nổi, cắt cổ tay, nhưng nhớ tới mẹ là mẹ của con, con mới nhịn xuống.

Thế mẹ có từng nghĩ con là con gái của mẹ sao?"
"Đồ đàn bà điên!"
Một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị bất ngờ bước vào cho mẹ Điền một cái tát.


‘Chát!’
Người đàn ông trung niên đỏ mắt, giận dữ mắng mỏ: "Hoá ra cô liên tục ngược đãi con gái tôi."
Ninh Vũ Phi nắm lấy cổ tay người đàn ông trung niên và nói: "Tỉnh táo một chút!"
"Ba!"
Điền Mai Ngọc nhào vào trong ngực người đàn ông trung niên, hoá ra người này là ba của cô.

"Mai Ngọc không sao rồi, sau này con hãy đi theo sống với ba, ngay cả tòa án cũng không thể mang con rời khỏi ba." Điền Tráng an ủi nói.

"Đây là con gái của tôi, tòa án đã phán đưa cho tôi nuôi." Mẹ Điền nói xong muốn cướp.

Y tá sốt ruột hô: "Người bệnh, người bệnh."
Điền Mai Ngọc vốn đang suy yếu nay lại không chịu nổi nên hôn mê lần nữa.

"Mai Ngọc, Mai Ngọc!" Điền Bình Nguyên ôm lấy con gái của mình..


Bình luận

Truyện đang đọc