Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



"Đi nhanh đi, không chịu đi có phải không?" Tên vệ sĩ cảm thấy vô cùng phiền phức.
Ninh Vũ Phi cảm thấy khó chịu, anh ở đây không ngăn cản ai, bá đạo cũng có giới hạn chút chứ.
Thấy tình hình có gì đó không ổn, đội trưởng đội vệ sĩ lại đi tới lần nữa, khi nhìn thấy Ninh Vũ Phi thì bị dọa sợ hết hồn.
"Ninh...!cậu Ninh?"
Bởi vì tối nay nơi này tổ chức tiệc sinh nhật, cho nên họ đã điều tới không ít vệ sĩ từ những nơi khác, vì thế có rất nhiều vệ sĩ không nhận ra Ninh Vũ Phi.
"Anh biết tôi sao?" Ninh Vũ Phi lên tiếng hỏi.
Đội trưởng đội vệ sĩ gật đầu liên tục: "Đúng thế, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi.


Bởi vì là buổi tiệc sinh nhật cho nên phải tăng cường thêm nhiều vệ sĩ, bọn họ không biết cậu, thật xin lỗi."
"Nếu như người xa lạ đến viếng thăm ông cụ của các người thì các người cũng dùng thái độ như thế sao?" Ninh Vũ Phi không vui hỏi.
"Không phải vậy, không phải như thế, chúng tôi...!Cậu mau tới đây."
Tên đội trưởng đội vệ sĩ kêu người dưới quyền của mình tới, tức giận lên tiếng: "Mắt cậu bị mù thật à, cậu Ninh mà cậu cũng dám ngăn cả? Hơn nữa còn dám đạp cửa xe của cậu Ninh, tự tìm cái chết phải không?"
"Tôi sai rồi.

Cậu Ninh, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Kết quả không đợi tên vệ sĩ kia nói xong, đội trưởng đội vệ sĩ lại đá anh ta ngã xuống đất.
Ninh Vũ Phi khinh thường cười một tiếng, nhanh chóng lái xe vào, hai người họ chỉ là người hát người phụ họa, anh lười so đo.
Ninh Vũ Phi vừa đi khỏi đó, đội trưởng đội vệ sĩ thở dài lên tiếng: "Cậu đúng là tự tìm cái chết.

Đây là cậu Ninh, chính là học trò của ân nhân của ông cụ, chỉ cần một câu nói của cậu Ninh thì cái mạng của cậu sẽ khó mà giữ được."
"Đội trưởng, tôi thật sự không biết thân phận của anh ta, chỉ lái một chiếc xe bình thường, ai nghĩ sẽ là một nhân vật lớn đâu chứ?"
"Cậu câm miệng ngay cho tôi, chỉ hy vọng cậu Ninh không so đo tính toán, nếu không chúng ta sẽ không có trái ngon để ăn đâu đấy."
"Vâng, vâng."

Sau khi đậu xe vào bãi, điện thoại trong túi của anh nhanh chóng reo lên, Ninh Vũ Phi lấy ra bấm nút nhận: "Úc Tâm, tôi tới rồi, cậu đang ở đâu đấy?"
Ngay sau đó, ở chỗ lầu hai của biệt thự, Tiêu Úc Tâm mở cửa sổ, ngoắc ngoắc tay với Ninh Vũ Phi.
"Tôi xuống ngay đây."
Ông cụ Tiêu cũng đã chuẩn bị, thấy dáng vẻ vui vẻ của cháu gái mình, kinh ngạc lên tiếng: "Này cháu gái ngốc của ông, chuyện gì mà có thể khiến cháu vui như vậy?"
"Ông nội, Ninh Vũ Phi tới rồi, cháu xuống đón cậu ấy nhé."
"Cái con nhỏ này, ông chưa bao giờ thấy cháu để ý một người đàn ông nào như thế.

Mau đi đi, đừng để người ta chờ." Ông cụ Tiêu lên tiếng.
Tiêu Úc Tâm đi ra ngoài thấy Ninh Vũ Phi, nói: "Ninh Vũ Phi, cậu tới rồi."
"Đúng thế, cũng không dễ dàng gì, nhiều người thật đấy."
Bởi vì khắp nơi đều là những loại xe sang, đều là những ông chủ có máy bay riêng, không có mấy chiếc xe thể thao.

Dù sao thì cũng chỉ có người trẻ tuổi mới thích những kiểu xe thể thao.
Cộng thêm hôm nay là sinh nhật của ông cụ, không phải chỉ là một buổi tiệc sinh nhật bình thường.
Tiêu Úc Tâm nói: "Đây đều là những người bạn trước đây của ông nội tôi, đa số đến từ những tỉnh thành khác.


Lúc còn trẻ ông nội tôi rất thích kết bạn vì thế bạn bè cũng tương đối nhiều."
"Ừ."
"Đi thôi, chúng ta mau vào thôi."
"Vũ Phi."
Một giọng nói nhanh chóng truyền tới khiến Ninh Vũ Phi xoay người lại, chỉ thấy Vân Liên đang mặc một bộ lễ phục màu tím, mái tóc được búi cao lên.

Gương mặt xinh đẹp, kiều mị, bộ lễ phục trên người khiến Vân Liên càng trở nên mềm mại hơn, nhanh chóng bước tới.
Vân Liên chính là một người phụ nữ khiến Ninh Vũ Phi cảm thấy có mùi vị phụ nữ nhất, tỏa ra sự quyến rũ của phụ nữ cao nhất.
"Chị Liên, chị cũng ở đây à?" Ninh Vũ Phi lên tiếng.
"Chị Vân Liên, chị tới rồi."
Tiêu Úc Tâm cũng biết Vân Liên, cộng thêm cùng trang lứa với Ninh Vũ Phi, thế nên cũng gọi Vân Liên một tiếng chị..


Bình luận

Truyện đang đọc