Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



"Bộ thiết bị y tế của chúng tôi là tiên tiến nhất và có thể giúp bệnh nhân phục hồi sau chấn thương một cách hiệu quả."
Ninh Vũ Phi cau mày, tại sao những năm sống ở nước ngoài, anh chưa từng nghe nói đến công nghệ tiên tiến như vậy, có thể sử dụng tia laser để phục hồi sức khỏe cho bệnh nhân.
Điều này có thể chỉ thấy trong các bộ phim khoa học viễn tưởng.

10 năm sau, cũng không dám nói trước, nhưng hiện tại hoàn toàn không có công nghệ như vậy.
"Các ông đã từng thực hiện thí nghiệm về phương pháp điều trị y tế này chưa? Nó thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân không? Đã có trường hợp nào thành công chưa?"
Ninh Vũ Phi nghi ngờ hỏi, nếu thực sự có công nghệ như vậy mà anh không biết, nhưng anh phải đảm bảo rằng anh có thể được chữa trị mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Các bác sĩ không hề biết Ninh Vũ Phi, bởi vì sau khi bệnh viện số một của thành phố tiến hành cải tổ toàn bộ thì nhiều bác sĩ đã bị sa thải và bị thay thế bởi một những bác sĩ nước ngoài, vì vậy nhiều bác sĩ không biết Ninh Vũ Phi.
“Tất nhiên, chúng tôi chắc chắn.” Bác sĩ nói một cách chắc chắn.
Ông cụ Đường nói: "Bác sĩ, xin hãy chữa trị cho con trai tôi, dù tốn kém bao nhiêu, chúng tôi cũng sẵn lòng."
"Tất nhiên rồi."
Huấn luyện viên Tằng cũng không có vấn đề gì, bởi vì nếu trường học không giúp đỡ, cho dù khuynh gia bại sản, ông cũng phải điều trị cho Đường Phi Dương.
Nghe mấy người nói vậy, bác sĩ gật đầu: "Với tình hình hiện giờ, làm một lần cũng phải tốn 24 tỉ đồng.”
"Hả? Làm một lần mà đã tốn những 24 tỉ, đùa à?” Trần Thành Hạo nói.
"Đúng vậy, một lần khởi động thiết bị y tế đã tốn 6 tỉ, hiệu quả tốt, giá đương nhiên đắt, nếu mọi người thấy giá đắt có thể cân nhắc.

Tôi dám khẳng định bệnh viện khác không chữa được.” Bác sĩ nói
"Bác sĩ, vậy chỉ cần làm một lần là có thể khỏi bệnh sao?"
"Điều này còn phụ thuộc vào tình trạng của bệnh nhân, tôi cũng hy vọng một lần là có thể hoàn thành.”
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi nói: "Suy cho cùng là mấy người vẫn không nắm chắc.


Thiết bị y tế của các ông vẫn còn rất nhiều khiếm khuyết, lấy mạng người ra để làm thí nghiệm.”
"Nói năng vớ vẩn, ở đây chúng tôi là bệnh viện, những thiết bị y tế này được nhập khẩu bởi trưởng khoa của chúng tôi, đều là những thiết bị y tế tiên tiến nhất.”
Khiến mấy người họ khó xử, nhưng đồng thời lời nói của Ninh Vũ Phi cũng khiến họ tỉnh ngộ, đưa một thiết bị y tế chưa qua kiểm định vào sử dụng, làm sao mọi người có thể yên tâm?
Nếu thật sự xảy ra sai sót, hối hận thì đã quá muộn.

Ngôn Tình Tổng Tài
Sau đó Ninh Vũ Phi hỏi: "Vậy nếu phương pháp điều trị này nguy hiểm đến tính mạng, liệu có ký thỏa thuận không?”
"Tất nhiên phải ký."
Nghe xong, Ninh Vũ Phi nói thẳng với bố mẹ Đường Phi Dương: "Bác trai bác gái, cháu khuyên hai bác chuyển viện càng sớm càng tốt.

Cái này không thể tin tưởng được."
Bác sĩ lạnh lùng nói: "Cậu thanh niên, không hiểu thì đừng ăn nói linh tinh, kiến thức hạn hẹp tôi có thể thông cảm, nhưng cậu không thể nghi ngờ khoa học công nghệ.”
"Công nghệ? Tại sao tôi không thể bày tỏ sự nghi ngờ của mình? Nếu thật sự có thể chữa khỏi, ông liệu có nói những lời không nắm chắc không? Ông liệu có bắt người nhà bệnh nhân ký vào giấy cam kết không?" Ninh Vũ Phi liền hỏi.
Bác sĩ bỗng không nói nên lời khi được hỏi vậy, đó cũng chính là vấn đề của ông ta, khi giới thiệu thiết bị y tế thì khiến mọi người vô cùng yên tâm, nhưng khi nói đến hiệu quả chữa trị thì lời nói trở nên mông lung.

Huấn luyện viên Tằng cũng cảm thấy khó tin và nói: "Hai vị phụ huynh, chúng ta vẫn nên tìm cách khác thì hơn.

Cho dù cứu chữa không được thì tính mạng của đứa trẻ vẫn còn, có thể đồng hành cùng hai người, nhưng một khi điều trị bằng phương pháp này, e là đứa nhỏ không tỉnh dậy nữa.”
Ba mẹ Đường Phi Dương hai mặt nhìn nhau, mới nhận ra sơ hở trong lời nói của bác sĩ, chẳng qua là thiết bị y tế rất tốt, nhưng hiệu quả thì lại không biết.
Đây chỉ đơn giản là đặt cược với số phận, không thể tin được.
Bác sĩ thấy mọi người kiên quyết, tức giận nói: "Nếu không chữa khỏi được thì mau giải quyết nốt tiền thuốc men rồi đi đi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa.”
“Mấy người đang khoe khoang cái gì?” Trần Thành Hạo thấy mấy người đó chướng mắt.
Đây là lần đầu tiên nghe nói có bác sĩ như vậy, vốn không muốn chịu một tí trách nhiệm gì.
Bác sĩ có chút bối rối, nhưng vẫn cứng rắn nói: "Mấy người muốn làm gì? Nói cho mấy người biết, đánh người là phạm pháp, tôi có thể cho mấy người ngồi tù đấy."
"Ông còn dám uy hiếp chúng tôi nữa à, ông thật sự cho rằng ông giỏi lắm à, y thuật và kiến thức đều chẳng ra làm sao cả, ông đang giới thiệu loại thiết bị y tế chết tiệt gì vậy? Tôi còn nghĩ ông cũng chẳng phải bác sĩ gì cả, mà là kẻ bán hàng giả đấy.”.


Bình luận

Truyện đang đọc