Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Ninh Vũ Phi từ nơi bí ẩn từ từ lẻn vào đến gần cách một khoảng.

Đằng trước là một cái hàng rào, trên đường còn có hai bảo vệ cầm súng, nhìn trông có vẻ lợi hại.

Nước Long Việt nghiêm cấm súng ống, hơn nữa súng lấy là súng tự động chứ không phải súng lục, đây là trang bị không phải một người bảo vệ bình thường có thể sử dụng.

Ông Long Ngũ này có lẽ là một người không có danh tiếng và không ai biết đến, nhưng ông ấy ở thành phố Ngọc Trai này là một nhân vật tàn nhẫn, mặt hàng này không thể nào là một thứ đơn giản được.

Cho dù sử dụng súng ống cũng sử dụng một cách trắng trợn và táo bạo như vậy, có lẽ căn bản là bọn họ không cần phải lo lắng rằng cảnh sát sẽ tiến hành đánh úp sơn trang của bọn họ.

Ninh Vũ Phi nín thở, thừa dịp hai tên bảo vệ châm thuốc lá cho nhau, anh bước nhanh từng bước nhỏ lao về phía trước.


Hai chân đồng loạt nhảy thật nhẹ nhàng, trực tiếp lướt thẳng qua hàng rào mở điện, anh lăn một vòng trên mặt đất rồi sau đó biến mất một cách yên lặng.

Tuy nơi này thường thường có đội tuần tra đến tuần tra nhưng mà vẫn có cơ hội.

Chính là vì phương diện bảo an ở đây quá nhiều, nên mới có cơ hội, dù gì những bảo vệ đó cũng không phải là cái cameras gì, đương nhiên cũng sẽ mệt rã rời hay giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo.

Ninh Vũ Phi mượn cơ hội này nhanh chóng đến gần vị trí sơn động.

Sau đó phủi sạch tro bụi trên người chính mình rồi lập tức đi vào, đối mặt là hai bảo vệ.

Ngay sau đó một vị bảo vệ giơ tay lên và nói: "Cậu ở trong tiểu đội nào, mời đưa ra thân phận của cậu!"
"Anh Bưu có lệnh, đợi lát nữa sẽ đến xem thích khách nữ kia, mấy người chuẩn bị chút đi.

" Ninh Vũ Phi nói một cách nghiêm túc.

Hai người bảo vệ nhíu mày lại, lập tức mở cửa dẫn Ninh Vũ Phi đi vào.

Đây là một căn phòng thẩm vấn, còn có dụng cụ dùng hình, Ninh Vũ Phi ngồi ở đây chờ bọn họ.

Vài phút sau cửa sắt mở ra, hai bảo vệ đẩy một người phụ nữ bị trói đi vào.

Người này đúng là Tần Minh Nguyệt, cô ấy cực kỳ hoảng sợ ngay khi nhìn thấy Ninh Vũ Phi, theo bản năng cô ấy muốn mở miệng nói chuyện.

Một giây đó được Ninh Vũ Phi nhanh chóng dùng ánh mắt ngăn lại.


"Đã dẫn người đến rồi.

"
"Ừ, mấy người ra ngoài đón anh Bưu đi.

" Ninh Vũ Phi nói.

"Được!"
Ngay sao đó hai vị bảo vệ rời đi, sở dĩ bọn họ phối hợp như vậy là bởi vì Mã Văn Bưu này là một nhân vật tàn nhẫn, người bên cạnh Mã Văn Bưu đương nhiên cũng sẽ tàn nhẫn, lỡ đâu có chút chậm chạp làm không tốt sẽ đụng phải phiền phức.

"Vũ Phi, sao cậu lại đến đây?" Tần Minh Nguyệt cực kỳ ngạc nhiên.

“Suỵt!”
Ninh Vũ Phi làm ra dấu im lặng, anh nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa em sẽ đưa chị ra ngoài.

"
Một lát sau, Ninh Vũ Phi đẩy Tần Minh Nguyệt đi ra, từng bước một đi đến cửa.

"Đồ khốn, buông tôi ra…" Tần Minh Nguyệt cũng cực kỳ phối hợp diễn tập.

“Câm miệng!”
Hai người bảo vệ kia thấy anh đưa Tần Minh Nguyệt ra ngoài, sau đấy khó hiểu hỏi: "Người anh em này, không phải cậu nói đợi anh Bưu đến thẩm vấn à, sao thế này?"
Ninh Vũ Phi bước đến nhẹ nhàng nói hai câu bên tai hai người họ, hơn nữa còn muốn bọn họ giữ bí mật.

"Thì ra là vậy, người phụ nữ này lớn lên trông cũng được lắm, nếu anh Bưu vứt thì nói một tiếng, mấy bọn anh cũng muốn nếm thử.


"
"Đúng thế, ở chỗ này lâu rồi chưa được chơi phụ nữ.

"
Ninh Vũ Phi hơi hơi mỉm cười: "Yên tâm đi, chỉ cần người phụ nữ này không chết, thì anh Bưu chơi chán rồi đương nhiên sẽ là của mấy người.

"
"Vậy là tốt rồi, người anh em, không biết cậu cần giúp đỡ không?" Bảo vệ hỏi.

"Không cần, bên ngoài nhiều anh em như vậy, không có việc gì!"
Ninh Vũ Phi đè nặng Tần Minh Nguyệt rồi đi, sau đó biến mất giữa bóng đêm.

Vừa đến nơi hàng rào, sau đó Ninh Vũ Phi giúp Tần Minh Nguyệt cởi dây thừng ra rồi nói: "Đi cùng cậu ư?"
“Ừ!”
Kế hoạch của Ninh Vũ Phi là trở về theo con đường cũ, ít nhất có thể bảo đảm không đụng đến phiền phức khó đoán trước.

Sau khi nhẹ nhàng lướt qua hàng rào hai người tiếp tục đi về phía trước.

Cùng lúc đó, một trong hai người bảo vệ bên kia có người nhận được điện thoại nói: "Cái gì, không phải vừa rồi anh Bưu đã gọi người đến đưa người đi rồi à?".


Bình luận

Truyện đang đọc