Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Cái Hổ Hình quyền này hung mãnh cương liệt, là quyền pháp thuộc về loại cương liệt, chỉ một chút không để ý sẽ bị mổ bụng.

“Tìm chết à!” Mã Văn Bưu lại lần nữa sát thủ, chiêu thức không ngừng đánh ra.

Chỉ thấy Ninh Vũ Phi vẫn dùng một tay như cũ, gần như là dùng một bàn tay ngăn cản hổ hình quyền của đối phương.

Người xem chung quanh giống như là xem cao thủ võ lâm quyết đấu với nhau, mỗi chiêu thức đều đủ khiến hoa mắt, bởi vì nó quá nhanh, quả thực như là trong chớp nhoáng.

Rất nhiều người thấy tư thế hai người không khác mấy so với phim ảnh võ hiệp cho lắm, nhưng chỉ có nhân tài giao thủ mới biết.

Đây không phải chiêu thức đối lập, mà là đánh giá nội lực.


Chỉ một bàn tay có thể ngăn cản bản thân, khiến cho trong lòng Mã Văn Bưu có chút nôn nóng, anh ta cũng không nhìn ra đối phương đang đánh quyền cước gì.

“Grào!”
Yết hầu anh ta phát ra âm thanh hổ gầm, lúc thực hành công kích cũng càng lúc càng nhanh, mà Ninh Vũ Phi không ngừng lui về phía sau.

Phía sau Ninh Vũ Phi là một khối núi đá, hai chân anh trực tiếp nhảy lên một cách nhẹ nhàng, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên phía trên.

Nhưng hổ hình của Mã Văn Bưu trực tiếp rít gào, nổi giận gầm lên một tiếng, đánh cho núi đá trước mắt chia năm xẻ bảy.

Ầm ầm ầm!
Đây là luyện ra nội lực cao thủ, chắc chắn Mã Văn Bưu có được nội lực hậu thiên sơ kỳ.

“Hừ, trốn chỗ nào.


Mã Văn Bưu lại lần nữa ra tay đối với Ninh Vũ Phi, mỗi chiêu đều giống như muốn đả thương đến Ninh Vũ Phi, nhưng vấn đề là anh ta không làm được, có thể thấy trong lòng thực sự nén giận.

Bỗng nhiên, Ninh Vũ Phi biến mất trước mắt Mã Văn Bưu, nói chính xác hơn là tránh ra.

"Anh Bưu, ở phía sau anh.

" Có người nói to.

Mã Văn Bưu vừa quay đầu lại khi chuẩn bị ra tay, chỉ thấy Ninh Vũ Phi ở khoảng cách ngực anh mười cm.


Đột nhiên anh ta chỉ thấy nắm tay Ninh Vũ Phi, nội kình trong cơ thể được đánh ra.

Bốp!
Phụt!
Mã Văn Bưu trực tiếp hộc máu thì không nói, điều không thể tưởng tượng chính là anh ta bị Ninh Vũ Phi đập gần như vậy, lại giống như chịu phải một cú đá.

Sau một trận bụi đất, Mã Văn Bưu che lại ngực của chính mình, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Tấc quyền?"
"Không hổ là đệ tử của Lý Thuần Cương, ha ha…"
Ông Long Ngũ mỉm cười đi đến, giống như không có bất kỳ lừa dối gì đối với Ninh Vũ Phi, ngược lại còn bày ra dáng vẻ cực kỳ xem trọng.

"Ông Long Ngũ, vậy ông cũng muốn đánh nhau với tôi?" Ninh Vũ Phi hỏi.

"Ha ha, một ông lão như tôi không cần ra tay, tôi đánh không lại người trẻ tuổi.

"
Ông Long Ngũ xua xua tay, thật ra không phải ông ấy không muốn đánh, mà là vừa rồi từ trong chiến đấu ông ấy biết được Ninh Vũ Phi không chỉ là cao thủ nội kình, mà còn là một cao thủ luyện khí nữa.

Cao thủ nội kình và cao thủ luyện khí hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.

Tuy rằng chính ông ấy cũng là người luyện khí, nhưng nếu giao thủ cùng Ninh Vũ Phi, không dám chắc một trăm phần trăm có thể đánh thắng, ông ấy cũng sẽ không mù quáng làm chính mình bị thương.

Người từ cao thủ nội kình trở lên bị thương muốn khôi phục cực kỳ khó khăn, vậy nên đương nhiên sẽ không dễ dàng ra tay.

Hơn nữa bản thân ông ấy và Ninh Vũ Phi còn chưa đến nông nỗi cậu chết tôi sống.


Ông Long Ngũ tiếp tục nói: "Chuyện đêm nay coi như bỏ, hai người trở về đi.

"
"Ngũ gia, còn người phụ nữ này?" Mã Văn Bưu nói.

"Tôi tin Vũ Phi là một người thông minh, sẽ không làm ra lựa chọn sai lầm.

"
Sau khi ông Long Ngũ nói xong, tay vắt ra sau lưng rồi rời đi, thoạt nhìn như một ông lão thản nhiên tự đắc, nhưng Ninh Vũ Phi cực kỳ hiểu rõ đây là một con cáo già.

Lời nói vừa rồi đã để lộ ra một tia cảnh cáo đối với chính mình, nếu để Tần Minh Nguyệt tiết lộ ra chuyện không nên nói, đến lúc đó thì khó nói rồi.

Mã Văn Bưu đứng lên nói: "Thả bọn họ đi, toàn bộ trở lại cương vị của chính mình.

"
“Đi thôi!”
Ninh Vũ Phi kéo Tần Minh Nguyệt rời đi, nhưng chuyện giữa anh và ông Long Ngũ chỉ vừa mới bắt đầu.

.


Bình luận

Truyện đang đọc