Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



Ninh Vũ Phi xoa đầu, ngại ngùng hỏi: “Chuyện này thật sự không biết, chắc là do không cùng người thôi.


“Ồ ồ!”
Thật sự khi còn nhỏ Ninh Vũ Phi chăn qua dê, nhìn thấy phân do dê ị ra, vừa thấy được trân châu trong trà sữa thì sẽ nghĩ đến chuyện không hay, thì cũng sẽ không muốn uống nữa.

“Nhân viên phục vụ, làm một ly trà sữa lớn, còn một cái hamburger cánh gà mang về.

” Ninh Vũ Phi nói.

Trong biệt thự còn có Đường Tố Nga nữa, bản thân không thể để quân cô ấy được.


Sau khi ăn xong bữa tối, Ninh Vũ Phi nhận được một cuộc điện thoại, là Tư Đồ Y Nhạn gọi đến, muốn hẹn Ninh Vũ Phi ra ngắm cảnh đêm.

Bản thân cũng đã rất lâu không gặp mặt Tư Đồ Y Nhạn rồi, nghe cô ấy thông báo nói cô ấy đã tham gia một lớp học âm nhạc ở ngoài trường, thời gian gần đây đều không có ở trong trường.

Đối với lời mời của mỹ nữ thì Ninh Vũ Phi đương nhiên sẽ không từ chối, sau khi tắm rửa sạch sẽ đã nói một tiếng với mấy người rồi ra ngoài.

Công viên Trung Tâm!
Ở đây vô cùng náo nhiệt, đèn đuốc mờ ảo, Các hàng cây liễu bên cạnh bờ hồ nhảy múa trong cơn gió nhẹ, cực kì đẹp đẽ.

Ninh Vũ Phi ngân nga bài hát đến đây, sau đó nghe điện thoại của Tư Đồ Y Nhạn, nói là kẹt xe, cần mất một ít thời gian.

Vì thế Ninh Vũ Phi chờ đợi ở bờ hồ.

Mấy phút trôi qua, Ninh Vũ Phi thấy xung quanh không có người, phải tìm chỗ giải quyết vấn đề, hối hận lúc nãy uống coca quá nhiều.

Nhưng vẫn không tìm ra nhà vệ sinh, vốn định tìm chỗ không có người giải quyết cho xong, dù gì cũng không ai quen biết ai.

Cho nên đã tìm một vị trí ở hẻm nhỏ, xung quanh không có người.

Một bóng hình đột nhiên nhảy ra: “Khốn nạn, xem anh còn trốn đi đâu được?”
“A…”
Việc này khiến Ninh Vũ Phi giật mình, trực tiếp quay người lại.


Bởi vì đây là một người phụ nữ, tuy rằng không biết trốn trong đây làm gì, Ninh Vũ Phi còn chuẩn bị giải quyết ở đây luôn.

Nhưng kết quả bị đối phương nhảy ra dọa như vậy, xếm chút nữa hồn cũng bay ra ngoài.

Không Đợi Ninh Vũ Phi phản ứng lại đã bị bắt dồn vào tường: “Không được động đậy, cảnh sát!”
“Cô cô cô là… Lăng Bảo Châu?” Ninh Vũ Phi đã nghe ra giọng nói này.

“Ừ?”
Người này chính là Lăng Bảo Châu, ngay thời gian này sẽ canh bắt một người phiền phức nhất xuất hiện, nghe nói là sẽ cùng một người ở đây tiến hành giao dịch phi pháp.

Nhưng đối phương làm sao lại quen biết mình chứ, đã quay anh lại rồi dùng đèn pin chiếu vào: “Ninh Vũ Phi đúng không?”
Ninh Vũ Phi hé miệng cười: “Hihi, chị cảnh sát, hiểu lầm hiểu lầm rồi.


“Im miệng!”
“Tôi biết rồi, đáng lẽ lúc đầu không thể xuất hiện ở đây làm bậy, tôi chấp nhận chịu phạt, nhưng cách thiết kế cơ sở hạ tầng ở đây không hợp lí, không thể trách tôi được.


Mặt Lăng Bảo Châu trực tiếp hầm lại, còng tay Ninh Vũ Phi lại một cách thuần thục, rồi lại quay người anh lại, chấp vấn: “Nói, đồng bọn của cậu đâu?”
“Đồng bọn, đồng bọn gì chứ?” Ninh Vũ Phi không hiểu gì cả.

“Còn giả đò, đợi lát về đồn cảnh sát thì cậu biết, trung thực tí đi.



“Í không phải, chị cảnh sát, có chuyện gì thì đợi lát hẳn nói, cô nhanh chóng mở còng cho tôi trước đi, tôi thật sự bị oan đó.

” Ninh Vũ Phi khóc không ra nước mắt.

Đôi mắt đẹp của Lăng Bảo Châu liếc một cái, nhưng chẳng qua là nhìn chân quần và đôi giày, lúc nhảy ra không chú ý đã đạp phải vũng nước, chửi trong miệng: “Khốn nạn, tôi tuyệt đối không tha cho cậu.


“Ây da, tôi… Không phải cố tình đâu, là bản thân cô tự nhiên nhảy ra hù tôi, thật sự không phải cố ý mà.


“Im miệng!”
Lăng Bảo Châu lấy khăn giấy ra ngồi xổm xuống lau giày của mình, xui xẻo đến nhà luôn.

Nhưng vào lúc này, một ánh chớp tìm qua đây, hai mắt đột nhiên ngây ra.

Bởi vì anh thấy một mỹ nữ ngồi xổm trước mặt một người đàn ông, không biết bọn họ đang làm gì.

.


Bình luận

Truyện đang đọc