Y VƯƠNG VẠN DẶM TRUY THÊ



"Bác trai, hiện tại con vẫn còn là một sinh viên đại học, đang học năm tư ạ.

"
Lời nói này khiến Trầm Giang Bảo hơi chau mày lại, hiển nhiên ông cũng không nhìn ra Ninh Vũ Phi vậy mà vẫn còn là một sinh viên đại học.

Nhưng nhìn tuổi tác của Ninh Vũ Phi, quả thực vẫn còn trong giai đoạn học đại học nên lại hỏi: "Hiện tại học trường nào, có lấy được bằng cấp gì không, tương lai đã có tính toán gì hay chưa?"
"Con học trường đại học Long Diệu, hiện tại vẫn chỉ là sinh viên đại học sắp tốt nghiệp, nhưng con không có ý định thi nghiên cứu sinh!" Ninh Vũ Phi trả lời thành thật với ông.

"Vậy cậu rất thú vị đấy, con gái tôi là học lên tiến sĩ, còn là học sinh du học ở nước ngoài, còn cậu chỉ học bốn năm đại học rồi tốt nghiệp, lẽ nào cậu không cảm thấy tự ti sao?"

Dứt lời, Ninh Vũ Phi không hề có chút khẩn trương hay tay chân luống cuống gì cả mà đáp lại: "Không ạ, bởi vì chí hướng của con không đặt vào nghiên cứu sinh, con vẫn phải đi làm chuyện khác.

"
"Vậy có phải tôi có thể hiểu cậu là người không có chí hướng, vốn dĩ không đặt ra mục tiêu cuộc sống mà cậu muốn đuổi theo, hay là nói muốn ở rể nhà họ Thẩm chúng tôi?"
Trầm Giang Bảo trực tiếp hỏi anh, anh không hề có chút do dự nào, dựa vào lời Ninh Vũ Phi nói, ông đã xác định cậu là người chẳng có kế hoạch gì cho cuộc sống cả, sao có thể xứng nổi với Trầm Mặc Như con ông đây.

Trầm Mặc Như bên này cũng đổ mồ hôi hột vì Ninh Vũ Phi, cô thật sự lo Ninh Vũ Phi sẽ không chịu nổi mấy lời ba mình nói.

"Giang Bảo à, Ninh Vũ Phi người chỉ mới là một sinh viên thôi, sao ông lại hỏi người ta như xét hỏi tội phạm vậy chứ?” Vương Thu Hạnh mở miệng khuyên ông.

Mặc dù nói như thế, nhưng bà nghe Ninh Vũ Phi chẳng có kế hoạch gì cho cuộc sống tương lai thì vẫn cảm thấy hơi thất vọng, Mặc Như là con gái của bà, nên đương nhiên bà hy vọng cô được gả cho một người có công việc ổn định, gả cho một người tích cực tiến lên trong cuộc sống chứ không phải vừa hỏi một câu đã không biết gì.

Ninh Vũ Phi sờ mũi một cái, mỉm cười mở miệng nói: "Thật ra con người con không có mục tiêu nào để theo đuổi, đây là con nói thật đấy, nhưng con sẽ không định ở rể, cũng sẽ không dựa vào phụ nữ hay ăn bám vợ đâu ạ.

"
"Nói bằng miệng thôi không có chứng minh được gì, người trẻ tuổi như cậu phải tự giác tiến lên!"
"Dạ vâng ạ!"
Đối với chuyện này, Ninh Vũ Phi không nói thêm gì nữa, nhưng sau khi nhìn Trầm Giang Bảo một cái thì vẫn mở miệng nói: "Bác trai, sau bữa cơm này bác đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe chút đi nhé?"
"Thằng nhóc, cậu đang nói gì vậy, ý cậu là tôi nói nặng lời nên cậu đang trù yểu tôi sao?"

"Ba, ba đừng hiểu lầm, Ninh Vũ Phi không có ý này, anh ấy nói như thế nhất định là có nguyên nhân cả.

" Trầm Mặc Như lập tức mở miệng giải thích cho anh.

Ninh Vũ Phi lại nói: "Bác trai, thật sự con không phải có ý đó, nếu bác vẫn không đi kiểm tra sức khỏe nhanh thì phải uống ít rượu và bớt hút thuốc lại, nhất là kỵ những thứ có tính kích thích cơ thể ạ.

"
Đùng!
Bỗng nhiên, Thẩm Mặc Dận đập bàn một cái đùng dọa hai mẹ con Vương Thu Hạnh hoảng sợ một phen.

"Ông già, ông làm gì vậy, có lời gì nói thì không thể nói rõ ràng được hay sao hả?"
"Có thể nói gì hả? Thằng nhóc này dám trù yểu tôi đấy?
Trầm Mặc Như vội mở miệng khuyên ông: "Ba, trước tiên ba đừng nên tức giận, Vũ Phi thật sự không cố ý nói ba đâu.

"
"Mặc Như, chị ra ngoài em muốn nói chuyện với chị một câu!"
"Vũ Phi?"
Trầm Mặc Như đuổi theo ra ngoài, thật ra vốn dĩ Ninh Vũ Phi cũng không đi xa, anh xoay người lại nói với cô: "Ba chị có phải là có triệu chứng thiếu máu não không?"
"Chuyện này! Vũ Phi sao em lại biết thế?"

"Em có thể nhìn ra, có phải ông ấy uống thuốc được một thời gian dài rồi không?" Ninh Vũ Phi lại hỏi.

Trầm Mặc Như gật gật đầu: "Đúng vậy, đã uống rất nhiều năm rồi, mấy năm nay cũng không còn tái phát nữa.

".

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây |||||
"Là thuốc có ba phần độc đấy, lời nói vừa nãy em nói với ông ấy không phải là đề nghị, đó là thứ mà một người làm cha phải biết cai đấy, hiện tại chị vào khuyên nhủ ông ấy đi, em không dám bảo đảm bệnh đấy sẽ sớm tái phát hay không đâu.

"
Bởi vì trước đó anh thường xuyên tiếp xúc với các loại triệu chứng bệnh, cộng thêm đôi mắt nhạy bén có thể nhìn ra triệu ứng gì trên mặt người khác nên anh có thể nhận ra ngay.

Vừa nãy anh nhìn ra được từ sắc mặt, mắt và hô hấp của Trầm Giang Bảo.

.


Bình luận

Truyện đang đọc