CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 118

“Có chuyện gì sao?”

Nguyễn Khánh Linh vô thức hỏi, bình thường bọn họ không về nhà cũ, lần này về đột ngột thế này, nhất định là có nguyên nhân gì đó.

“Ông nội bị bệnh rồi, chúng ta đi thăm ông.”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh lập tức lo lắng hỏi: “Có nghiêm trọng không?”

“Không có gì đáng lo, ngày mai đi thăm ông là được.” Phạm Nhật Minh nhìn cô, lại nói: “Em ngủ sớm đi, tôi đi trước đây.”

“Được.”

Nguyễn Khánh Linh trả lời, sau đó nhìn Phạm Nhật Minh rời đi, bóng lưng anh biến mất sau cánh cửa phòng.

Nguyễn Khánh Linh lại thở dài một hơi.

Đúng thật là, lần đầu tiên đi phỏng vấn đã gặp phải người buồn nôn như vậy rồi, cô đúng là xui xẻo.

Không lâu sau, chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên.

Nguyễn Khánh Linh lấy điện thoại ra, là anh M gửi tin nhắn cho cô.

Tim cô đột nhiên đập mạnh hơn, cô mở tin nhắn ra xem.

“Dạo này có tác phẩm mới không?”

Nhìn thấy tin nhắn này, Nguyễn Khánh Linh càng thấy buồn bực, sau đó kể cho anh về chuyện đã xảy ra.

“Đừng nhắc đến nữa, tôi đang tìm công việc, vốn dĩ định đến tòa soạn, nhận lời mời làm tác giả hay biên tập viên toàn thời gian của họ. Không ngờ lại gặp phải một tên tổng biên tập đầu trọc đáng buồn nôn.”

Ở đầu bên kia điện thoại, sau khi Phạm Nhật Minh nhìn thấy tin nhắn trả lời của Nguyễn Khánh Linh, sắc mặt bỗng nhiên tối sầm lại.

Lẽ nào Nguyễn Khánh Linh tức giận như vậy là do gặp phải một tên khốn nạn.

Nhưng cùng lúc đó, trong lòng anh lại dâng lên một nỗi buồn không rõ ràng. Aao người phụ nữ này lại tin cậy một người lạ, có thể nói hết mọi chuyện với anh ta. Thế nhưng cô lại luôn giữ khoảng cách với anh, chuyện gì cũng không chịu nói, cho dù anh đã hỏi tận nơi.

Phạm Nhật Minh càng ngày càng thất vọng, quyết định không trả lời cô nữa, trực tiếp tắt điện thoại đi ngủ.

Một lúc lâu sau Nguyễn Khánh Linh vẫn không nhận được tin nhắn trả lời, cô có thể khẳng định anh không định trả lời cô nữa.

Cô cảm thấy thật kỳ lạ, sao đang nói mà lại không thấy người đâu nữa.

Cô đợi thêm một lúc, vẫn không có tin nhắn trả lời, đành từ bỏ, kéo chăn đi ngủ.

Ngày hôm sau, lúc Nguyễn Khánh Linh xuất hiện trước mặt Phạm Nhật Minh. Cô mặc một chiếc áo phông trắng cùng áo khoác màu cà phê bên ngoài, bên dưới mặc một chiếc quần bò sáng màu, nhìn rất sạch sẽ và thoải mái.

Tuy chỉ ăn mặc giản dị nhưng nhìn cô vẫn rất hút mắt.

Anh vui vẻ gật đầu, sau đó đưa cô về nhà cũ.

Sau khi đến nhà cũ của nhà họ Phạm, hai người bước vào phòng khách thì thấy Hà Thanh cũng đang ở đó.

Cô ta cũng vừa mới đến, nhìn thấy Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh đi cạnh nhau. Trong lòng cô ta nhất thời cảm thấy ghen tị, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười dịu dàng: “Hai người cũng đến rồi sao?”

“Ừ.”

Bình luận

Truyện đang đọc