CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 1708

Nhưng vẻ mặt của người đàn ông này này vẫn đứng đắn, nghiêm túc như cũ.

Nguyễn Khánh Linh thấy bây giờ vẫn đang ở bên ngoài thế mà anh lại làm ra động tác như vậy, thực sự là không biết xấu hổ.

Một chút áy náy trong lòng cô đã sớm tan thành mây khói, một luồng hơi nóng ấp đến khiến cho má cô nóng bừng lên.

Nguyễn Khánh Linh đang muốn nói chuyện, người đàn ông lại cúi đầu chạm vào một bên má của cô, sau đó liền đứng thẳng dậy ôm lấy cô, nói: “Đi thôi, nếu còn chậm trễ nữa sẽ muộn đó.”

Mặt Nguyễn Khánh Linh vẫn còn nóng, nhưng nghe Phạm Nhật Minh nói xong cũng không dám nấn ná thêm nữa, đi theo anh vào thang máy.

Có điều, hai người vội vàng rời đi cho nên không biết lúc bọn họ tới bãi đỗ xe thì ông cụ Phạm cũng vừa tới nơi.

Chẳng qua xe của Phạm Nhật Minh ở phía trước cho nên mới không nhìn thấy ông cụ.

Lúc này ông cụ Phạm cùng chú Hùng mới ra khỏi ra, vừa rồi hai người ở trong xe đều đã thấy hết hành động thân mật, gắn bó của đôi vợ chồng trẻ.

Hai người này cũng đều đã qua năm mươi rồi, nhìn thấy cảnh đó không có ngượng ngùng chút nào, ngược lại còn theo dõi vô cùng thích thú, ông cụ Phạm còn dặn chú Hùng đừng xuống quấy rầy bọn họ.

Đợi cho đôi vợ chồng trẻ rời đi lúc này ông cụ Phạm mới cùng chú Hùng xuống xe.

Lúc này ông cụ không còn vẻ nghiêm túc như ngày thường mà ngược lại còn cười vô cùng vui vẻ, sảng khoái.

Ông cùng chú Hùng chậm rãi, thong thả bước đi, đột nhiên ông cụ Phạm hỏi chú Hùng: “Bình thường lúc ở nhà cậu chủ và mợ chủ có tiết chế chuyện vợ chồng hay không?”

Ông cụ Phạm hỏi trực tiếp như vậy ngay cả chú Hùng da mặt dày cũng không nhịn được đưa tay đỡ trán, nói: “Có ạ, trước ba tháng cậu chủ cùng cô chủ… đều rất tiết chế.”

“Hiện tại thì sao?”

“… Cái này, tôi cũng không biết rõ, hay lão gia tự mình hỏi bọn họ xem.”

Chú Hùng làm sao biết được nhiều chuyện như vậy, ông cũng chỉ có thể đưa ra đề nghị thôi.

Nghe vậy ông cụ Phạm đăm chiêu gật đầu, cảm thấy lời nói của chú Hùng cũng có lý.

Bây giờ Khánh Linh đang mang thai, hai người cũng nên chú ý phương diện đó, tránh gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Phạm Nhật Minh cùng ông cụ Phạm một trước một sau đi tới.

Ông cụ đã đặt trước một phòng riêng cùng một bàn đồ ăn.

Tuy nói người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm, nhưng lúc Nguyễn Khánh Linh bước vào phòng vẫn không tránh được ngẩn người… cái này sao giống yến tiệc dành cho mười người vậy… thế trận thật là lớn.

Phạm Nhật Minh đối với tác phong của ông cụ đã sớm tập mãi thành quen, anh dẫn theo Nguyễn Khánh Linh tùy tiện ngồi xuống một chỗ.

Hai người còn chưa kịp mở miệng đã thấy ông cụ Phạm và chú Hùng tiến vào.

“Ông nội, chú Hùng.”

Nguyễn Khánh Linh cùng Phạm Nhật Minh đứng lên chào hỏi bọn họ.

Hoàn toàn trái ngược với thái độ nghiêm túc đối với Phạm Nhật Minh, ông cụ tươi cười thân thiết đi tới bên cạnh Nguyễn Khánh Linh, ông đưa tay vỗ vỗ cô, lại thấy bụng của Khánh Linh hơi gồ lên, nụ cười lại càng sáng lạn.

Ông vội vàng lôi kéo Nguyễn Khánh Linh ngồi xuống, nói: “Đến đây, Khánh Linh mau ngồi xuống, đừng có khách sáo với ông nội như vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc