CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 371

Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh cùng nhau vào trong nhà.

Không gian trong nhà không lớn lắm, là kiến trúc một phòng khách, hai phòng ngủ đơn giản.

“Tôi biết hai người đến đây là muốn hỏi cái gì, tôi đều sẽ nói cho hai người biết.”

Sau khi Phó viện trưởng Trương nói những lời đó, bỗng nhiên bà ta khóc lên, nước mắt rơi đầy mặt.

Nguyễn Khánh Linh nhìn khuôn mặt già nua tràn đầy nước mắt của bà ta, bắt buộc bản thân lạnh lùng lại, hỏi: “Năm đó, lúc mẹ của tôi sinh, có phải là bà cũng động tay động chân vào không?”

Giọng của Phó viện trưởng Trương rất khàn, trên mặt bà ta lộ ra vẻ méo mó đau khổ tột cùng, giống như là đang hồi tưởng lại một số loại kí ức mà bình thường bà ta không dám nhớ lại trong trí nhớ.

“Là… Là… Là tôi có lỗi với các người… Là tôi có lỗi các người…”

Lời nói của bà ta lúc rõ lúc không, đột nhiên sắc mặt bà ta bắt đầu đỏ lên, tinh thần cũng dần dần mơ hồ, nhưng trong miệng bà ta vẫn luôn không ngừng tuôn ra những lời này: “Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi…”

Nguyễn Khánh Linh nhìn bộ dạng bà ta như vậy, có chút sợ hãi.

Cô không chịu được nữa, đành trốn ra sau lưng Phạm Nhật Minh, hỏi: “Bà ta bị làm sao vậy?”

Phạm Nhật Minh bình tĩnh bước tới, đứng ở trước mặt Nguyễn Khánh Linh che chắn cho cô, cau mày hỏi: “Bà làm sao vậy?”

Anh lo lắng Phó viện trưởng Trương này bây giờ đang đóng kịch, sợ hai người bọn họ sẽ tra hỏi cho nên mới làm ra dáng vẻ như vậy.

Nhưng Phó viện trưởng Trương không trả lời họ, toàn thân bà ta run rẩy càng dữ dội hơn, thậm chí cả hai tay cũng bắt đầu run lên kịch liệt, hơi thở dần trở nên gấp gáp giống như bị ai đó bóp cổ vậy.

Thấy vậy, Phạm Nhật Minh nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, anh gọi con gái của Phó viện trưởng Trương ra ngoài.

Thanh Thảo vừa bước ra tới nơi, nhìn thấy mẹ mình biến thành như vậy, tuy rằng cô ta rất khiếp sợ nhưng cũng không hoang mang bối rối, vội vàng chạy nhanh về phòng ngủ của mẹ mình, lấy thuốc ra rồi rót một cốc nước cho bà ta uống.

Sau khi uống thuốc xong, Phó viện trưởng Trương nhanh chóng ngừng co giật, sắc mặt đỏ lên cũng bắt đầu trở nên bình thường, hô hấp cũng dần dần ổn định lại.

Đợi cho tình trạng của mẹ ổn định lại, Thanh Thảo mới giận dữ nhìn hai người họ, hỏi: “Rốt cuộc các người đã làm gì với mẹ tôi? Bà ấy tuổi tác đã cao rồi, toàn thân thì bại liệt lại còn bị tắc mạch máu não. Sao các người lại nhẫn tâm như vậy chứ?”

Nghe được lời nói của cô ta, Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh đều có chút kinh ngạc.

Hiển nhiên là bọn họ không ngờ rằng Phó viện trưởng Trương lại còn bị tắc nghẽn mạch máu não, cho nên triệu chứng vừa rồi hoàn toàn không phải là bà ta cố ý diễn kịch.

Nhưng Phó viện trưởng Trương không trả lời họ, toàn thân bà ta run rẩy càng dữ dội hơn, thậm chí cả hai tay cũng bắt đầu run lên kịch liệt, hơi thở dần trở nên gấp gáp giống như bị ai đó bóp cổ vậy.

Thấy vậy, Phạm Nhật Minh nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, anh gọi con gái của Phó viện trưởng Trương ra ngoài.

Thanh Thảo vừa bước ra tới nơi, nhìn thấy mẹ mình biến thành như vậy, tuy rằng cô ta rất khiếp sợ nhưng cũng không hoang mang bối rối, vội vàng chạy nhanh về phòng ngủ của mẹ mình, lấy thuốc ra rồi rót một cốc nước cho bà ta uống.

Sau khi uống thuốc xong, Phó viện trưởng Trương nhanh chóng ngừng co giật, sắc mặt đỏ lên cũng bắt đầu trở nên bình thường, hô hấp cũng dần dần ổn định lại.

Bình luận

Truyện đang đọc