CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 303

Trần Quốc Nam trông thấy cô thích tác phẩm của mình như thế, đương nhiên tâm trạng cũng vui vẻ hơn.

Ông nói: “Không sao, lúc đầu khi tôi làm cái này cũng chỉ hi vọng có thể khiến mọi người thích nó mà thôi.”

“Được, vậy khi nào ông có thời gian rảnh thì liên lạc lại với tôi nhé.”

Chào Trần Quốc Nam xong, Nguyễn Khánh Linh ngồi xe trở về.

Bởi vì lúc cô đi ra đã cố ý phân phó cùng người trong bếp không cần làm cơm trưa, lúc ấy cô còn tưởng mình phải đi chăm sóc Lăng Huyền, nhưng mà bây giờ, cô nhìn một đồ gốm đời Đường trong tay mình.

Món quà quý giá như vậy thì mình vẫn nên về nhà cất kỹ cái đã.

Huống hồ, bên Lăng Huyền còn có Trần Hữu Nghị chăm sóc, dù sao cô cũng muốn cho hai người kia có cơ hội ở chung…

Vậy nên Nguyễn Khánh Linh ăn cơm ở bên ngoài xong mới về nhà.

Nhưng mà, sau khi về nhà thì cô lại nhìn thấy Phạm Nhật Minh: “Sao hôm này anh tan ca sớm như vậy?”

Nguyễn Khánh Linh hỏi.

“Ừm, hôm nay không có việc gì quan trọng nên về sớm.” Phạm Nhật Minh trả lời, khi nhìn thấy đồ gốm được Nguyễn Khánh Linh cẩn thận ôm trong ngực, lại hỏi: “Trong tay em là cái gì vậy?”

Nghe thấy anh hỏi vậy, Nguyễn Khánh Linh cũng có chút hưng phấn, cô đưa đồ gốm đến trước mặt Phạm Nhật Minh, cứ như là dâng lên vật quý: “Đây là bức tượng hình con ngựa mà ông Trần Quốc Nam đã tặng cho tôi.”

Cô hoàn toàn không chú ý rằng sau khi dứt lời, sắc mặt Phạm Nhật Minh lại có chút thay đổi.

“Anh Trần Quốc Nam, có lẽ anh không biết, nhưng con ngựa con trên tay tôi, chính là do anh ấy tự tay làm đấy!”

Nói đến Trần Quốc Nam và cuộc phỏng vấn khi nãy, Nguyễn Khánh Linh tỏ ra vô cùng hào hứng.

“Từ khi Trần Quốc Nam mới mười mấy tuổi, anh ấy đã theo thầy học chế tạo đồ thủ công bằng gốm sứ, kế thừa di sản văn hoá phi vật thế dường như đã sắp biến mất, anh ấy đã sử dụng nghệ thuật gốm 3 màu thời Đường kết hợp với đặc trưng nghệ thuật hiện đại, gần như mỗi tác phẩm của anh ấy đều có thể bán với mức giá đắt đỏ trên thị trường quốc tế.”

“Anh ấy chính là một nhân vật lão luyện trong ngành công nghiệp này, lúc tôi phỏng vấn anh ấy lại không hề nhận thấy trên người anh ấy có chút cao ngạo nào, chỉ có sự ấm áp và thoải mái của người sở hữu học thức uyên thâm.”

“Còn nữa còn nữa, anh biết không? Dù anh ấy đã 39 tuổi rồi nhưng lại trông chẳng có chút nào giống như người sắp bước sang tuổi 40 cả mà chỉ như người mới đầu những năm tuổi 30, anh ấy cho người ta cảm giác như vậy đó.”

Chính Nguyễn Khánh Linh hoàn toàn không cảm nhận được rằng khi cô nói chuyện liên quan đến công việc thì cô trở nên khác hoàn toàn với bình thường, cả khuôn mặt đều sáng bừng lên, đôi mắt long lanh như những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm khiến người ta không nỡ rời mắt.

Lúc này, Phạm Nhật Minh chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cô, ban đầu anh còn có chút không vừa lòng, sao cô gái này lại có thể lơ đễnh đến thế, đứng trước mặt anh mà còn đi khen ngợi người đàn ông khác ưu tú đến thế nào.

Nhưng dần dần Phạm Nhật Minh phát hiện ra, khi Nguyễn Khánh Linh nhắc đến Trần Quốc Nam, ánh sáng trong mắt cô vô cùng đơn thuần sạch sẽ, không dính dáng chút bụi trần nào.

Cô đối với anh ta chỉ đơn giản là sự sùng bái và ngưỡng mộ với một nhân vật rất xuất sắc mà thôi chứ không hề có chút ý bất kính và muốn theo đuổi nào.

Phạm Nhật Minh rất mừng vì Nguyễn Khánh Linh có thể tìm được công việc mình đam mê, hơn nữa chính anh cũng tìm được 1 cô gái ngây thơ vô tư như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc