CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 466

Người đó dường như không hề nghĩ tới việc Nguyễn Khánh Linh có dũng khí đáp lại, mặt lập tức đỏ bừng.

Cô ta tiến lên một bước, đi ra ngoài, chỉ tay vào mặt Nguyễn Khánh Linh, giọng điệu khinh thường: “Cô nghĩ cô là cái thứ gì? Chị Hà San của chúng tôi nhìn thấy cô, coi trọng cô nên mới nói mấy câu với cô, đừng nghĩ chúng tôi nể mặt cô mà cô lên mặt nhé!”

Nhìn ngón tay chỉ trước mũi, đáy mắt bình tĩnh của Nguyễn Khánh Linh có chút gợn sóng.

Cô nhìn người đang chỉ tay vào mình, hơi nheo mắt lại, trong mắt dường như có tia sáng lóe lên, cười nói: “Thực xin lỗi, tôi cũng có thể diện của mình, không cần chị Hà San của các cô nể mặt!”

Nghe những lời nói khiêu khích của cô, tất cả những người có mặt đều cảm thấy tức giận.

Ngay khi bọn họ còn đang muốn nói chuyện thì Nguyễn Khánh Linh đã có chuẩn bị đóng sập cửa lại.

Lần thứ hai, những người phụ nữ đó tự cho mình ăn một cái tát trời giáng!

Phó Hà San lúc này, cho dù có ngụy trang tốt như thế nào đi nữa thì lửa giận trong mắt cũng đã tràn ra.

Con ranh chết tiệt! Sao cô ta dám ở trước mặt mình kiêu ngạo như vậy?

“Chị Hà San, chị nhìn xem, người mới này lại dám vô lễ với chị như vậy! Có phải nên cho cô ta chút dạy dỗ không?”

“Đúng vậy, phải dạy cho cô ta một bài học, nếu không cô ta sẽ không biết ai là người phụ trách ở đây!”

Đám người thi nhau quạt lửa bên cạnh, Phó Hà San nghe xong sắc mặt càng trở nên đen, như thể có thể nhỏ ra giọt.

Cuối cùng, cô ta hung hăng nhìn chằm chằm về cánh cửa đang đóng chặt một hồi, sau đó quay người lại nói: “Để cho cô ta kiêu ngạo một hồi, tương lai còn dài, hãy xem tôi đối phó cô ta như thế nào!”

Rất nhanh sau đó đám người cũng rời đi.

Giờ phút này Nguyễn Khánh Linh đang nằm ở trên giường không khỏi thở dài.

Mặc dù vừa nãy ở bên ngoài cô biểu hiện rất mạnh mẽ nhưng trong lòng không sợ hãi, nhất định là giả.

Lớn bằng chừng này, đây vẫn là lần đầu tiên cô bị bắt nạt trắng trợn như vậy, hơn nữa lại không có lý do.

Thì ra khi còn đi học, Nguyễn Khánh Linh vẫn luôn là một học sinh ngoan ngoãn, cô làm sao có thể chọc tức tới những kẻ thích bắt nạt cơ chứ, không ngờ khi bước vào xã hội cô vẫn chọc phải dù bản thân cô không muốn.

“Aizz, cố lên! Nguyễn Khánh Linh!”

Cô chỉ có thể tự cổ vũ cho chính mình.

Sau ngày đầu tiên là hoạt động phá băng, Nguyễn Khánh Linh cũng biết được một số người.

Cô cố gắng hết sức tránh khỏi đám người do Phó Hà San dẫn đầu, cô không muốn gây chuyện. Nguyễn Khánh Linh cảm thấy có chút kỳ lạ khi bọn họ không chủ động công kích mà chỉ cười nhạo khi nhìn thấy cô, như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.

Sau một tuần huấn luyện, Nguyễn Khánh Linh bắt đầu buông lỏng cảnh giác.

Quá trình luyện tập thực sự rất vất vả nhưng cô cảm nhận được rõ ràng sự lỳ vọng cao mà thầy giáo Tony đặt vào mình cũng khiến cho cô cảm thấy áp lực rất lớn.

May mắn thay, cô cũng thích chuyện này. Dù có vất vả như thế nào, Nguyễn Khánh Linh cũng cảm thấy có động lực để tiếp tục.

Tuần đầu tiên chủ yếu là giải thích lý thuyết, cũng như các loại nghi thức xã giao, ngoài ra còn có các bài tập rèn luyện thân thể, tất nhiên là không thể thiếu bài tập chạy bộ vào buổi sáng và các bài nhảy, khiêu vũ vào buổi tối…và rất nhiều lịch trình giảng dạy.

Bình luận

Truyện đang đọc