Chương 204
Sau khi ra khỏi phòng khám, có nói thế nào Nguyễn Khánh Linh cũng không chịu để Phạm Nhật Minh ôm mình nữa, cô tự mình chậm chạp bước đi, cảm thấy mình vẫn ổn.
Nhìn cô kiên trì như vậy, Phạm Nhật Minh cũng không miễn cưỡng cô, sau khi hai người đi lấy thuốc thì lái xe quay trở về nhà.
Khi sắp về đến nhà, bụng của Nguyễn Khánh Linh lại bắt đầu đau, thậm chí còn đau hơn lúc bắt đầu đến bệnh viện, mặt cô lại chuyển sang màu trắng.
Lúc này, cô đau đến nỗi không thể ngồi thẳng lưng được nữa.
Dừng lại ở cổng biệt thự, Phạm Nhật Minh nhìn cô, phát hiện tình trạng của cô còn tệ hơn lúc nãy, anh lại bắt đầu lo lắng. Anh bước nhanh xuống xe, bế cô vào trong nhà.
Đúng lúc chú Hùng đi ra, nhìn thấy Phạm Nhật Minh bế Nguyễn Khánh Linh. Buổi sáng lúc ông trở về, biết được chuyện cơ thể Nguyễn Khánh Linh khó chịu thì vô cùng lo lắng. Khi nhìn thấy hai người quay trở về, ông vội vàng đi ra, hỏi: “Cậu chủ, cô chủ như thế nào rồi?”
Phạm Nhật Minh không kịp giải thích với ông, chỉ nói: “Chú đi ra ngoài xe lấy thuốc sắc lên đi.”
“Được.”
Phạm Nhật Minh lên tầng, đặt Nguyễn Khánh Linh xuống giường, lưng vừa chạm xuống giường, cô đã cuộn tròn người lại, hai tay ôm chặt bụng, vô cùng khó chịu.
Phạm Nhật Minh nhìn gương mặt nhăn đến sắp khóc của cô, càng cảm thấy đau lòng, cũng không biết làm thế nào mới giúp cô đỡ đau.
Cả đời anh, lần đầu tiên cảm thấy bất lực như vậy.
Nguyễn Khánh Linh khẽ rên rỉ, Phạm Nhật Minh thấy đầu óc mình loạn hết lên, đột nhiên anh nghĩ đến những lời bác sĩ nói, dùng đồ ấm để đắp vào bụng sẽ giúp cô cảm thấy tốt hơn.
Thế là anh đi vào nhà vệ sinh, cầm lấy khăn ngâm nước nóng, sau đó đi ra, ngồi lên giường, đắp cái khăn lên bụng cô.
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy bụng mình đang nóng lên, cơn đau cũng giảm bớt, cô vô thức đặt tay lên bàn tay đang cầm khăn của Phạm Nhật Minh, không bỏ ra.
Trong lòng Phạm Nhật Minh rung lên dữ dội, như là dây đàn khi bị gảy.
Khăn mặt lạnh đi rất nhanh, Phạm Nhật Minh đứng dậy đi thay cái khác, sau khi thay đi thay lại mấy lần như vậy, bụng của Nguyễn Khánh Linh cũng bớt đau hơn rất nhiều, ít nhất cô đã có sức lực để mở miệng nói chuyện.
Cô nhìn Phạm Nhật Minh, ánh mắt đầy cảm kích, nói: “Được rồi, bỏ khăn ra đi.”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh mới bỏ khăn mặt xuống, sau khi anh xác định Nguyễn Khánh Linh đã ổn rồi mới nói: “Tôi xuống tầng xem thuốc như thế nào, em nằm nghỉ ngơi một chút đi. Tôi gọi người giúp việc lên, nếu như khó chịu thì để bọn họ đắp khăn cho em, biết chưa?”
Nguyễn Khánh Linh nghe vậy thì gật đầu, nghe theo lời sắp xếp của anh.
Không hiểu sao trong lòng cô lại thấy ấm áp, cô lớn như thế rồi, ngoài Lăng Huyền ra, chưa có ai quan tâm cô giống vậy. Bây giờ trong lòng cô cảm thấy rất kỳ lạ, cảm giác này không giống với khi được Lăng Huyền chăm sóc.
Phạm Nhật Minh bước ra ngoài, anh gọi người giúp việc lên.
Phạm Nhật Minh đi xuống nhà, anh hỏi chú Hùng còn phải sắc thuốc bao lâu nữa, anh nhớ Nguyễn Khánh Linh buổi sáng không ăn sáng nên muốn nấu chút cháo cho cô.
Sau khi cháo chín thì thuốc bắc cũng sắc xong xuôi.