Chương 428
Phạm Nhật Minh nhìn cô, rồi lại hỏi: “Em không giúp tập đoàn nhà họ Nguyễn sao? Trong khoảng thời gian này cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Nguyễn xuống dốc không phanh, công việc kinh doanh cũng đàm phán thất bại rất nhiều lần, hiện tại NMC đã trở thành một người trắng tay, chỉ có thể dựa vào số tiền dự trữ cuối cùng của nhà họ Nguyễn để sống qua ngày.”
“Phỏng chừng em chính là niềm hy vọng cuối cùng của ông ta, hiện tại niềm hy vọng này cũng bị tiêu tan, tất nhiên là ông ta sẽ trở nên sụp đổ, ông ta cũng sẽ không có thái độ tốt với em được nữa.”
Nói xong, sắc mặt của Phạm Nhật Minh nghiêm chỉnh lại, hỏi: “Em đã suy nghĩ kỹ là sẽ không giúp đỡ bọn họ phải không? Nếu như em muốn giúp, thì anh có quen biết một luật sư có thể nhờ anh ta giúp đỡ.”
Chỉ là sau khi Nguyễn Khánh Linh nghe được những lời của anh nói, cô vẫn kiên quyết lắc đầu.
“Không cần, em không muốn giúp đỡ nhà họ Nguyễn.”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh lại có hứng thú, anh còn tưởng rằng trước kia cô bé nhỏ này luôn mềm lòng, nên anh cũng nghĩ rằng hiện tại cô cũng sẽ mềm lòng đối với chuyện của Nguyễn Khánh Nga.
Nhưng không ngờ rằng câu trả lời của cô lại nằm ngoài dự đoán của anh.
“Tại sao không giúp?”
Phạm Nhật Minh hỏi.
Lúc này Nguyễn Khánh Linh mới ngẩng đầu lên nhìn anh, cô suy nghĩ một lúc, rồi dùng giọng nói chậm rãi và rõ ràng nói: “Có những người đáng để giúp, nhưng cũng có những người không đáng để giúp. Mặc dù chuyện của Nguyễn Khánh Nga rất đáng thương, nhưng khi Đặng Phượng đã đi đến bước đường này, thì cũng là do bà ta tự mình chuốc lấy, em sẽ không đi chịu trách nhiệm cho hành động tàn nhẫn này của bà ta đâu.”
Nghe vậy, lông mày của Phạm Nhật Minh dường như hơi nhướng lên, anh nhàn nhạt ừ một tiếng.
Khóe miệng của anh tựa như đang nở một nụ cười đầy ẩn ý, anh đặt lòng bàn tay to lên mái tóc mềm mại của người phụ nữ và xoa nhẹ vài lần.
Có vẻ như cô bé nhỏ này của anh cũng đang dần trưởng thành rồi.
Nguyễn Khánh Linh không ngờ rằng Phạm Nhật Minh sẽ làm ra hành động này.
Cô có chút ngượng ngùng, không biết tại sao đột nhiên anh lại đi xoa đầu mình, cô né tránh động tác của anh.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Nguyễn Khánh Linh nằm ở trên giường thư giãn chuẩn bị đi ngủ, thì bất chợt bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến.
“Mời vào.”
Nguyễn Khánh Linh không xuống giường, cô hướng về phía cửa kêu lên một tiếng, sau đó từ trên giường ngồi dậy.
Phạm Nhật Minh từ bên ngoài đi vào, anh đóng cửa phòng lại, Nguyễn Khánh Linh nhìn anh, cô còn tưởng có chuyện gì, nên liên tiếng hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Phạm Nhật Minh trầm xuống, sau đó đi đến bên cạnh Nguyễn Khánh Linh, giọng điệu trầm thấp nói: “Hai ngày nay giấc ngủ của anh lại không được tốt lắm.”
Nói xong, ánh mắt của anh như có như không mà nhìn về phía giường của Nguyễn Khánh Linh, ý đồ của anh rất rõ ràng.
Cho dù Nguyễn Khánh Linh có ngu ngốc đến đâu, cô cũng nên nhìn ra được ý đồ của anh.
Cô cảnh giác kéo chăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc, nghiêm lời thẳng thừng bác bỏ những lời Phạm Nhật Minh còn chưa kịp nói ra.
“Không được, buổi tối em muốn ngủ một mình.”
“Bằng không em nói chuyện với anh một lát nữa đi?”
Phạm Nhật Minh thay đổi một phương thức khác, tiếp tục hỏi cô.