“Đây là nơi nào vậy?” Nguyễn Khánh Linh chớp mắt, khàn khàn hỏi anh. Trong giọng nói mang chút mềm mại vừa mới ngủ dậy.
Phạm Nhật Minh không nói gì, cúi người tháo dây an toàn cho cô.
Vừa xuống xe, Nguyễn Khánh Linh mất cảnh giác bị luồng gió lạnh “tập kϊƈɦ”, cả người nổi da gà. Phạm Nhật Minh thấy vậy cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô. “Mặc ấm vào, nếu không sẽ bị bệnh đấy”
Áo khoác vẫn còn mang nhiệt độ cơ thể của anh, trong lòng Nguyễn Khánh Linh cảm thấy vô cùng ấm áp, cô quấn chặt chiếc áo khoác đắt tiền quanh người, nhỏ giọng thì thầm: “Cảm ơn”
Phạm Nhật Minh trầm mặc đi về phía trước, cho đến khi cả hai cùng đến trước một bia mộ.
Nhìn thấy văn bia, trong lòng Nguyễn Khánh Linh mới sáng tỏ. Cô đã biết được đây là nơi nào rồi. “Cha mẹ, con tới thăm hai người, đây là Khánh Linh, con dâu qua cửa của hai người” Phạm Nhật Minh nói, đặt bó hoa mang tới xuống trước bia mộ.
Nguyễn Khánh Linh có chút căng thẳng chỉnh lại vạt áo: “Con chào cha mẹ. Xin hai người yên †âm, sau này con sẽ chăm sóc thật tốt cho Nhật Minh”
Những lời này rất nghiêm túc, từng câu từng chữ đều chạm đến nơi mềm yếu nhất trong trái tim của Phạm Nhật Minh khiến anh không kìm nổi mà quay sang nhìn cô.
Sau đó, Phạm Nhật Minh đứng lặng hồi lâu trước bia mộ, nhìn di ảnh của cha mẹ, trong tâm hồn u tối có xuất hiện một chút kiên định.
Nguyễn Khánh Linh không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cô nhìn ra được, tâm tình của anh vô cùng nặng nề và phức tạp. Hình như anh có rất nhiều điều muốn nói với cha mẹ.
Cô lặng lẽ đứng bên cạnh anh, không nói một lời.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh thoáng nhìn bó hoa khác bên cạnh, liền cau mày khó hiểu. “Ở, bó hoa này… có người từng tới đây sao?”
Phạm Nhật Minh cũng nhìn thấy bó hoa, trong mắt có chút lạnh lẽo: “Đi thôi, trong núi lạnh lắm: Nguyễn Khánh Linh gật đầu, quả thật có hơi lạnh.
Khi đến bãi đỗ xe dưới chân núi, một người phụ nữ mặc đồ trắng đang đứng bên đường bắt xe. Sau khi thấy bọn họ, liền đi về phía hai người.
Lúc người phụ nữ này đứng trước mặt họ, cô †a một nở nụ cười dịu dàng, Nguyễn Khánh Linh mới phát hiện ra, người này đến vì họ, chính xác hơn là vì Phạm Nhật Minh. “Nhật Minh, trùng hợp quá. Anh cũng đến cúng viếng bác trai bác gái sao?”
Phạm Nhật Minh khẽ gật đầu: “Đã lâu không gặp, Hà Thanh”
Thái độ của anh có chút lạnh nhạt, nhưng vẫn không mất đi vẻ lịch sự.
Hà Thanh mím môi cười, chuyển tầm nhìn lên người Nguyễn Khánh Linh: “Bên cạnh xuất hiện người mới, không tính giới thiệu chút à?”
Dù sao Hà Thanh cũng là người có văn hoá, nhanh chóng ổn định lại tâm trạng của bản thân. “Vợ tôi, Nguyễn Khánh Linh.” Nói xong, anh quay lại nhìn Nguyễn Khánh Linh đang trong trạng thái mơ màng: “Khánh Linh, đây là Hà Thanh”
Hai người phụ nữ mắt đối mắt, gật đầu với nhau. Chỉ là trong đôi mắt đẹp của Hà Thanh, Nguyễn Khánh Linh cảm nhận có gì đấy hơi thất vọng.
Cô chưa kịp định thần lại thì Hà Thanh đã quay đầu nhìn Phạm Nhật Minh: “Nhật Minh, anh đã khỏi bệnh chưa? Mấy năm nay em ở nước ngoài, không có cơ hội về nước để thăm anh, thật sự xin lỗi…”
Trong giọng điệu của Hà Thanh mang theo sự quan tâm và mấy phần xúc động, còn có cả chút áy náy. “Không sao.” Phạm Nhật Minh buông một câu hờ hững: “Không đi xe à?”
Hà Thanh lắc đầu: “Đem xe đi sửa rồi. Không sao đâu, hai người đi trước đi.”
Phạm Nhật Minh do dự một chút, mới nói tiếp: “Nơi này không dễ bắt xe, vừa hay chúng tôi cũng xuống núi. Tiện đường đưa cô đi cùng.”
Từ đầu đến cuối, ngữ khí của anh vẫn xa lạ và khách sáo. Tuy nhiên Nguyễn Khánh Linh luôn cảm thấy giữa hai người họ, có một dòng cảm xúc tuôn trào khó có thể nói thành lời. “Dây an toàn.” Phạm Nhật Minh cau mày trước sự ngẩn ngơ của Nguyễn Khánh Linh.
Nguyễn Khánh Linh hoàn hồn, tay chân lúng †úng thắt dây an toàn. Lúc này, xe mới nổ máy.