CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 438

Ánh mắt rực lửa của cô ấy nhìn chằm chằm vào phía sau ót của Lê Tuấn, dường như đang muốn dùng sức mạnh nhìn xuyên thủng qua cái đầu của anh ta vậy.

Đã thương lượng trước là hai người họ cùng giúp đỡ lẫn nhau mà?

Uổng công trong bữa tiệc của hai ngày trước, cô ấy còn muốn tác hợp anh ta với Khánh Linh, ai bảo anh ta tự mình uống say làm chi, cho nên mới không thành công.

Nhưng bất kể thế nào cô ấy cũng đi tìm người giúp anh ta giải rượu rồi, nếu không thì còn không biết anh ta sẽ làm ra trò hề gì trước mặt Nguyễn Khánh Linh nữa.

Nhưng anh ta thì tốt lắm, lần này Tử Cường đã trở lại, anh ta không giúp đỡ cô ấy thì thôi đi, còn chen ngang vào buổi hẹn hò của hai người họ nữa, thế này có thực sự thích hợp hay không?

Tống Ngọc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô ấy lại không tiện biểu hiện ra ngoài.

Ba người xuống xe, Châu Tử Cường chủ động giúp cô ấy mở cửa xe, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt của người phụ nữ không được tốt lắm, dường như đang kìm nén cơn lửa giận, nhưng lại cố gắng kìm nén không phát tiết.

Anh ta hiểu rõ Tống Ngọc, nên biết là cô ấy đang tức giận, vì vậy liền quan tâm hỏi: “Tống Ngọc, tại sao em lại không vui? Em không thích ăn ở nhà hàng này sao?”

Tống Ngọc không muốn cãi nhau với Châu Tử Cường, nên đành miễn cưỡng cười cười, sau đó lắc đầu: “Không có, em ăn cái gì cũng được. Chỉ là hôm nay dạy học cả một ngày nên hơi mệt.”

Nghe vậy, Châu Tử Cường đau lòng giúp cô ấy xoa xoa bả vai, hết sức tự nhiên mà nắm lấy tay cô ấy nói: “Vất vả rồi.”

Hai người tay trong tay, đi về phía trước.

Lê Tuấn liền đi theo phía sau bọn họ, lúc này Châu Tử Cường quay đầu lại nhìn anh ta một cái, nói: “Lê Tuấn, sao anh không đi vào vậy?”

Tống Ngọc cũng quay đầu lại, cô ấy liếc mắt trừng anh ta một cái, dường như đang muốn cảnh cáo anh ta.

Lúc này Lê Tuấn lại có chút muốn cười, anh ta cảm thấy cô ấy thật là ấu trĩ, nhưng anh ta cũng không bước đi lên, mà trả lời nói: “Không sao cả, tôi sẽ đi theo sau hai người.”

Châu Tử Cường nghe thấy anh ta nói như vậy, cũng không cưỡng ép anh ta đi lên nữa, ba người cứ thế một trước một sau bước vào nhà hàng.

Môi trường nhà hàng rất tốt, trước đây Châu Tử Cường và Tống Ngọc đã từng đến ăn một lần, không có nhiều khách, cho nên cho dù không có đặt chỗ trước, bọn họ vẫn tìm được một vị trí tốt hơn để ngồi xuống.

Tống Ngọc ngồi với Châu Tử Cường, Lê Tuấn ngồi đối diện với Tống Ngọc.

Đương nhiên là hai người đàn ông gọi món theo khẩu vị của Tống Ngọc, trong thời gian đợi món, Châu Tử Cường cứ mãi nói chuyện với Tống Ngọc về những vấn đề ở Trung Đông, cùng với những bản tin mà anh ta đã từng làm.

Bởi vì anh ta là người phụ trách về bản tin chính trị, cho nên về cơ bản đều đề cập đến những chỗ có lợi và hại của hệ thống chính trị hiện có ở Trung Đông.

Phần lớn thời gian, đều là Tống Ngọc nghe, còn Châu Tử Cường nói.

Mặc dù cô ấy đã rất cố gắng để hòa nhập vào chủ đề của anh ta, nhưng cô ấy thực sự không hiểu gì cả.

Có đôi khi anh ta đột nhiên thốt ra vài từ thuật ngữ về chuyên môn chính trị, Tống Ngọc quả thật là một chút đều nghe không hiểu, cho dù cô ấy có muốn gật đầu cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Mặc dù Châu Tử Cường không hề bận tâm, nhưng trong lòng Tống Ngọc lại cảm thấy không hề dễ chịu.

Sắc mặt của cô ấy có chút bối rối, nhưng lại cố gắng chịu đựng nỗi khó chịu trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc