Chương 242
Chú Hùng lắc đầu đáp: “Nói như vậy cũng không phải, chỉ là hôm nay tôi thấy bọn họ cùng nhau trở về, hai người còn cười nói vui vẻ.” Chú Hùng nhìn Phạm Nhật Minh, do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Cậu chủ, trước kia cậu đã nói mình sẽ cùng chạy bộ với mợ chủ, như vậy thì cậu phải kiên trì chứ… Cậu nhìn xem, bây giờ người đàn ông khác đã trắng trợn đưa mợ chủ về đến tận cổng nhà rồi.”
Đương nhiên là Phạm Nhật Minh nghe ra được ý tứ trong lời nói bóng gió của chú Hùng, gương mặt anh hơi tối đi, vừa nghĩ tới hình ảnh Nguyễn Khánh Linh đi chạy bộ buổi sáng cùng với kt, anh đã cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sao cô gái nhỏ kia lại chẳng biết tự giác một chút nào thế.
Phạm Nhật Minh hơi không vui. Chỉ có điều, anh cũng cảm thấy chú Hải nói cũng đúng, suýt nữa thì anh đã quên mất lời mình nói, còn có một người đàn ông khác đang để ý tới cô vợ nhỏ của anh nữa.
Thế là sáng sớm ngày hôm sau, Phạm Nhật Minh dậy sớm, thay quần áo xong thì cố tình chờ Nguyễn Khánh Linh ở dưới tầng một.
Nguyễn Khánh Linh trông thấy Phạm Nhật Minh, theo thói quen lên tiếng chào anh. Khi cô muốn đi ra ngoài để chạy bộ, thì Phạm Nhật Minh cũng đi theo sau, khiến cô cảm thấy hơi kì lạ: “Hôm nay anh cũng đi chạy bộ sao?”
Phạm Nhật Minh gật đầu nói: “Chúng ta cùng đi đi.”
“… Được thôi.”
Nguyễn Khánh Linh lập tức đồng ý, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, bởi vì trước kia, Phạm Nhật Minh cũng đã từng ra ngoài chạy bộ buổi sáng với cô.
Chẳng qua là trước khi ra khỏi cửa, cô còn cầm theo một túi thức ăn cho mèo.
Mấy ngày gần đây, trước khi đi ra ngoài chạy bộ, Nguyễn Khánh Linh đều sẽ chuẩn bị cầm theo một túi thức ăn cho mèo, để cho Gỗ Mun và Lông Trắng ăn. Chỉ có một điều lạ là, liên tiếp mấy ngày gần đây, cô đều không trông thấy hai con mèo kia đâu cả.
Hôm nay, khi cô chạy tới chỗ cũ, vẫn không nhìn thấy hai con mèo kia đâu.
Nguyễn Khánh Linh bắt đầu cảm thấy lo lắng, cô còn lượn một vòng quanh đó nhưng vẫn không tìm thấy bọn chúng.
Cô có hơi nản chí, cũng cảm thấy lo lắng, cho nên cứ đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm những nơi mà hai con mèo kia từng đi ngang qua, bất động.
Phạm Nhật Minh trông thấy cô như thế, thật ra trong lòng anh đã biết chắc suy nghĩ của cô là gì rồi, chẳng qua, vì không để Nguyễn Khánh Linh sinh nghi, cho nên anh vẫn lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”
Nguyễn Khánh Linh thở dài một hơi, đáp: “Ở chỗ này vốn có hai con mèo, tên của bọn chúng là Gỗ Mun và Lông Trắng. Đã lâu rồi em không thấy hai đứa chúng nó xuất hiện ở đây nữa, không phải là bị ai đó bắt mất rồi chứ? Hay là gặp phải tai nạn xe cộ…” Cô đưa mắt nhìn xung quanh một chút, rồi lẩm bẩm: “Dù sao thì ở quanh đây cũng có nhiều xe.”
Phạm Nhật Minh thấy cô lo lắng bất an như thế, không kìm được mà nhẹ nhàng nói với cô: “Bọn chúng không sao cả.”
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy khá kì lạ, giọng điệu nói chuyện của Phạm Nhật Minh, có vẻ khá là chắc chắn?
Nhưng mà, sau khi bọn họ về đến nhà, thì Nguyễn Khánh Linh đột nhiên nghe được tiếng mèo kêu.
Nguyễn Khánh Linh vội vàng chạy vào trong nhà, trông thấy Lông Trắng mất tích đã lâu đang lười biếng nằm ườn ra trên ghế salon trong phòng khách. Nhìn thấy cô đi vào, nó kêu lên hai tiếng, giống như chào hỏi cô.