Chương 225
Đương nhiên, Phạm Nhật Minh không thể ở bên cô được nữa, nếu không đêm nay anh sẽ ngủ không ngon mất.
Ngay sau đó, anh liền rời khỏi phòng.
Ngày hôm sau, vì tối hôm qua có nhiều chuyện xảy ra, bọn họ dậy rất muộn, mãi đến khoảng mười giờ sáng họ mới bắt đầu dậy.
Trần Hữu Nghị trực tiếp tìm đến sân của Phạm Nhật Minh, thì thấy lúc này anh đang đọc báo ở phòng khách.
“Nhật Minh, tôi có việc phải về gấp. Vốn dĩ đã hẹn được công ty Internet kia, thế nhưng tổng giám đốc lại có việc đột xuất nên đã đổi vé đi Nhật Bản, vì vậy tôi phải dời lịch gặp ông ấy lên sớm hơn. Bây giờ tôi phải về lại thành phố gặp ông ấy. ”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh nhắc nhở: “Được, đi đường cẩn thận. Khi đàm phán với ông ấy, không nên nhượng bộ quá nhiều, chúng ta phải nắm thế chủ động.”
“Yên tâm đi.”
Nói xong, Trần Hữu Nghị chào tạm biệt Phạm Nhật Minh rồi lập tức rời đi.
Có thể cậu ta cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, ma xui quỷ khiến lại đi đến sân của Lăng Huyền.
Lúc này Lăng Huyền vừa mới thức dậy, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ, đang đứng hít thở không khí trong sân, kết quả ngay lúc cô ấy vừa duỗi người, quay đầu lại liền nhìn thấy Trần Hữu Nghị đang đứng ở cửa.
Cô ấy bị dọa không ít, tức giận đưa tay lên che đi phần ngực chưa mặc áo lót của mình.
“Anh làm gì vậy? Thần không biết quỷ không hay đứng đó làm gì?”
Trần Hữu Nghị nhìn thấy khuôn mặt sạch sẽ sáng sủa của cô ấy, các đường nét trên khuôn mặt vô cùng thanh tú, cậu ta cảm thấy tâm trạng mình rất tốt.
Tuy nhiên, cậu ta lại nói không chút ngại ngùng: “Bày đặt che cái gì, có cái gì đâu mà nhìn. Tôi về trước đây, mấy người ở lại chơi vui vẻ nhé.”
Nói xong, không đợi Lăng Huyền nổi cáu, cậu ta đã lập tức rời đi.
Thấy cậu ta lủi đi nhanh như vậy, Lăng Huyền tức giận nhưng lại không nói được lời nào, chỉ có thể mắng thầm trong lòng là đồ lưu manh khốn khiếp.
Sau khi Trần Hữu Nghị rời đi, bốn người còn lại ăn sáng tại phòng của mình, sau đó Phạm Nhật Minh và Giang Đức rời đi mà không cho các cô biết mình đi đâu, chỉ bảo rằng buổi trưa họ sẽ về.
Sau khi Phạm Nhật Minh rời đi, Nguyễn Khánh Linh lấy điện thoại ra, tỏ vẻ thần bí, nói với Lăng Huyền, “Lăng Huyền à, tớ mở cho cậu xem mấy tấm hình này.”
Nhìn thấy cô như vậy, Lăng Huyền không khỏi bật cười, nói đùa, “Hình gì vậy? Không phải là loại không phù hợp cho trẻ nhỏ đấy chứ…”
“Á… Đau nha!”
Lăng Huyền ôm cái đầu bị Nguyễn Khánh Linh gõ một cái, bĩu môi nói.
Nguyễn Khánh Linh tìm lại những bức ảnh do Hồ Phi gửi đến đưa cho Lăng Huyền xem: “Đây là những kiểu mà lần trước tớ chụp ở chỗ Hồ Phi. Đây là mấy kiểu Hồ Phi cho tớ thử, cậu thấy thế nào?”
Lúc đó khi Hồ Phi gửi hình đến, Nguyễn Khánh Linh thấy rất đẹp, cô muốn lập tức đem khoe với Lăng Huyền.
Lăng Huyền mới nhìn thấy kiểu đầu tiên, là một kiểu để lộ cả tấm lưng trần, cô không thể không thở dài nói: “Khánh Linh của tớ à, tớ nhất định phải nói, cậu quá can đảm rồi. Nếu để tổng giám đốc nhà cậu thấy được, thì cậu sẽ bị ăn sạch mất thôi?” ”
Tuy nhiên, Nguyễn Khánh Linh không để tâm lắm, cô ung dung nói: “Thì đừng để cho anh ấy biết.”