CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 322

Hiện tại chúng ta phải biến mất một thời gian, đã thế còn phải tổ chức một “bang phái chết thay” hợp lý và thích hợp để chấm dứt vụ án này cho chúng ta, miễn cho chúng ta bị cảnh sát đặc nhiệm quốc tế và Cục Đặc Chiến ghi vào hồ sơ mà truy đuổi không tha.”

Độc y nói tiếp: “Hắc Chủ, cô Candy sẽ sớm tỉnh lại, chúng ta nên rút lui.”

“Tạm thời cứ giải quyết như vậy đi.” Sau khi Hắc Chủ bình tĩnh lại, anh ta buông lỏng nắm đấm, ngồi ở mép giường, ôm má Tần Sơ Hạ.

Thấy thế, Moni đề nghị: “Nếu Hắc Chủ không yên tâm, có thể cử Luss đến đây bảo vệ cô Candy.”

“Truyền lệnh cho Luss bảo cậu ta đến đây bảo vệc Candy cho tôi.” Hắc Chủ ra lệnh.

Moni gật đầu, đáp: “Vâng.”

Trước khi đi, Hắc Chủ cởi bỏ chiếc mặt nạ đen trên mặt, lộ ra khuôn mặt xanh xao ốm yếu, nhưng vô cùng xinh đẹp và nữ tính.

Anh ta ngồi ở mép giường, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Tần Sơ Hạ.

“Candy, chờ tôi.”

Nói xong, Hắc Chủ lại đeo mặt nạ đen và găng tay đen vào.

Anh ta đứng dậy, sau đó lấy từ trong túi áo khoác ra một vật trang trí thiên thần cỡ lòng bàn tay, đi đến bên tủ kính đầy vô số đồ trang trí thiên thần, đặt thiên thần nhỏ trong tay vào.

Sau đó, Hắc Chủ dẫn phần lớn quân rời đi mà không để lại dấu vết gì.

Nữ quản gia đã bị bọn họ cảnh cáo, kéo theo đám người hầu không dám lên tiếng.

Mãi cho đến khi Tần Sơ Hạ tỉnh lại, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm gọi: “Cô chủ…”Tần Sơ Hạ nhìn nữ quản gia ngồi ở bên cạnh giường, mơ mơ màng màng hỏi: “Tôi chết rồi sao? Chính vì vậy mà linh hồn tôi đã trở về nhà?”

Sắc mặt nữ quản gia trở nên cứng ngắc, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào đối với câu hỏi của cô chủ nhà mình.

Bà ta suy nghĩ một hồi rồi nảy ra ý tưởng, hoảng hốt đáp: “Là anh chàng vệ sĩ mà lần trước cô chủ đã đưa về đã đưa cô chủ về!”

Nghe thấy thế, đầu tiên là Tần Sơ Hạ sững sờ, sau đó vô tình nhướng đuôi lông mày.

“Cô chủ, hiện tại cơ thể cô hơi yếu, tôi đã đun thuốc cho cô. Cô mau uống lúc còn nóng!” Nữ quản gia bưng bát thuốc tới, đưa cho Tần Sơ Hạ.

Loại thuốc này là đơn thuốc do một quý ngài tóc xanh đeo kính râm giữa những tên cướp để lại.

Bà ta còn đặc biệt sai người hầu đến nhà ông nội của cô chủ mới lấy được dược liệu trong đơn thuốc về để sắc.

Tần Sơ Hạ cầm lấy cái bát, uống hết một lượt.

Nữ quản gia nhận lấy cái bát không, cầm khăn giấy lau khóe miệng Tần Sơ Hạ: “Cô chủ nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi sẽ để phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho cô.”

“Ừ.” Tần Sơ Hạ cười gật đầu.

Khi biết Phó Diệc Phàm đã cứu mình, cô đột nhiên cảm thấy thuốc không đắng chút nào.

Nhưng…

Cô nhất định phải suy nghĩ thật kỹ xem làm sao để có thể đền đáp ân cứu mạng của anh?

Thực ra, lúc Nguyễn Khánh Linh mới bước ra sân khấu, không hiểu sao Phạm Nhật Minh đã cảm thấy cô vô cùng quen thuộc, với cả chỗ ngồi của anh rất gần với sàn catwalk hình chữ T, đến lúc cô đi tới đầu sân khấu rồi pose dáng anh đã nhận ra ngay.

Bình luận

Truyện đang đọc