CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 176

Sau khi thương lượng xong, hai người không ngồi lâu thêm nữa, họ cho nhau số điện thoại rồi ra về.

Lúc này Tống Ngọc đột nhiên nghe thấy một thanh âm khiến người ta nổi da gà.

“Anh Tuấn.”

Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy vẻ mặt anh ta hơi chùng xuống, hiển nhiên, Lê Tuấn không ngờ Nguyễn Khánh Nga lại xuất hiện ở đây.

“Anh Tuấn. Chờ em với.”

Giọng nói của Nguyễn Khánh Nga nhanh chóng vang lên sau lưng họ.

Tống Ngọc ở bên trái Lê Tuấn, vì vậy Nguyễn Khánh Nga chạy đến bên phải Lê Tuấn và đứng, cố tình dựa sát vào anh ta, như thể cô ta đang cố ý cho Tống Ngọc thấy.

Nở nụ cười tươi rói trên môi, cô ta nói: “Anh Tuấn, thật trùng hợp, anh cũng ở đây”

Thật ra vừa rồi khi Lê Tuấn nghe thấy giọng nói của cô ta, anh ta cảm thấy da đầu tê dại, nhưng dù vậy, lúc này anh ta cũng phải lịch sự mỉm cười: “Chà, thật trùng hợp, bọn tôi đang chuẩn bị ra về.”

Những gì Lê Tuấn muốn để Nguyễn Khánh Nga biết ý mà ra về.

Tuy nhiên, ai đó sẽ không bao giờ chủ động hiểu, cô ta cười nói: “Em cũng đang muốn về, chúng ta có thể đi cùng nhau.”

Cuối cùng Tống Ngọc cũng không chịu nổi nữa, tuy rằng không quen biết Nguyễn Khánh Nga, nhưng Tống Ngọc không thích cô ta.

Trông cô gái này cũng đâu còn nhỏ nhắn gì nữa, sao cứ nói chuyện kiểu thế kia, đúng là không chịu nổi.

Hơn nữa, cô ta là ai? Nhìn thái độ vừa rồi của Lê Tuấn đối với cô ta, đương nhiên thấy được sự dây dưa vô hình giữa hai người, vì vậy Tống Ngọc quyết định làm người tốt.

Vì vậy cô ấy đi sang bên phải Lê Tuấn, thẳng thừng đẩy Nguyễn Khánh Linh ra, Tống Ngọc trừng mắt nhìn cô ta, sau đó nắm lấy cánh tay của Lê Tuấn, cười với Nguyễn Khánh Linh: “Cô gái này, tôi và bạn trai muốn đi công viên chơi, cô cũng muốn đi cùng sao? ”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Nguyễn Khánh Nga chợt cứng lại, khóe miệng nhịn không được cong lên, sắc mặt bỗng hơi khó coi.

“Bạn trai? Làm sao lại thế được? Anh Tuấn không có bạn gái!”

Giọng nói của Nguyễn Khánh Nga bắt đầu đanh lại.

Lúc này, Tống Ngọc cười, nhìn Lê Tuấn, chớp mắt hỏi: “Anh nói cho cô ta biết đi, chúng ta có quan hệ gì?”

Tống Ngọc cố ý nhấn mạnh hai chữ “quan hệ”.

Lê Tuấn không phủ nhận điều đó, anh ta nhìn Nguyễn Khánh Nga và nói một cách bình tĩnh: “Tống Ngọc thực sự rất tốt. Tôi muốn tìm hiểu cô ấy.”

“Anh Tuấn, anh …”

Mắt Nguyễn Khánh Nga đột nhiên đỏ lên, sao cô ta có thể ngờ rằng Lê Tuấn và người phụ nữ này vừa xem mắt đã tiến triển nhanh đến thế? Làm sao có thể thế được?

Ngay cả khi nghe thấy câu trả lời của Lê Tuấn, Nguyễn Khánh Nga vẫn không thể tin được.

Tống Ngọc nhìn người phụ nữ trước mặt, sau đó chế nhạo hỏi: “Sao nào cô gái? Cô nhận được câu trả lời rồi thì sẽ để chúng tôi đi chứ?”

Đương nhiên Nguyễn Khánh Nga không muốn dễ dàng để bọn họ đi!Nhưng, Lê Tuấn đã nói như thế, sao cô ta có thể cứ bám lấy anh nữa? Nguyễn Khánh Nga nhìn bọn họ một hồi, trong lòng tức giận vẫn không nói được lời nào, bất lực và buồn bực, cô ta đành phải che mắt chạy đi.

Bình luận

Truyện đang đọc