CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 469

Trợ lí còn tường tận báo cáo tình trạng một tuần của Nguyễn Khánh Linh.

Nhưng mà thần sắc của Phạm Nhật Minh hiển nhiên vẫn u ám hơn nhiều.

Được giáo viên khen trước mọi người? Anh tự biết cô nhóc đó ưu tú như thế nào, nhưng cũng thể hiện, người ghen ghét cô cũng vì thế mà nhiều.

Nghĩ như vậy, Phạm Nhật Minh nảy ra được một ý nghĩ.

Có lẽ nào, là có người ức hiếp cô ấy?

Ý nghĩ này nảy ra cái, sắc mặt của người đàn ông này đột nhiên thay đổi, ngũ quan của anh vốn dĩ đã lạnh cứng, lúc này lại lạnh đến nỗi có thể đóng băng rồi, mặt anh lạnh đến nỗi tiếng của anh khiến người khác ngạt thở, ngay lập tức khiến cho ý muốn ngủ của trợ lí bay hết.

“Đi điều tra, bên cạnh cô ấy có ai bắt nạt cô ấy không?”

Nghe xong, trợ lí sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, miệng run cầm cập.

Lúc này, cơn buồn ngủ của cô ấy đã sớm đã không còn rồi.

Có người…. có người muốn bắt nạt mợ chủ?

Không thể nào đâu, nếu thật sự có chuyện này, mợ chủ sớm đã nói cho cô ấy rồi, không thể nào luôn tự mình chịu đựng chứ?

Nhưng mà, trợ lí lại đoán nhầm tính cách của Nguyễn Khánh Linh rồi.

Cô chính là kiểu người gặp phải chuyện gì thì tự mình giải quyết, mà không phải tìm sự dựa dẫm, và nhờ người khác giúp giải quyết.

Ngày hôm sau, lúc Nguyễn Khánh Linh gặp trợ lí, phát hiện sắc mặt của cô ấy có chút tiều tuỵ.

Cô hỏi thăm: “Cô sao thế?”

Trợ lí bất lực nhìn cô, miễn cưỡng cười, lắc đầu nói: “Tôi không sao.” Ngay sau đó, cô ấy thay đổi chủ để hỏi: “Cô dạo này…có chuyện gì không thoải mái không? Ví dụ như, tập luyện quá mệt, quan hệ giữa các học viên khác như thế nào…”

Nhìn vào ánh mắt thắc mắc của Nguyễn Khánh Linh, trợ lí lại nói thêm một câu: “Cô nói như thế nào cũng được, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

Tuy là Nguyễn Khánh Linh hôm nay thấy cô trợ lí có chút không giống với trước đây, nhưng mà cô vẫn cười và nói: “Không có gì, tất cả đều rất tốt.”

Thực ra cô không có ý định làm to chuyện của Hà San, gặp chiêu nào thì chém chiêu đó, đó là ý tưởng trước mắt của Nguyễn Khánh Linh.

Đương nhiên là trợ lý cũng không thể nào thật sự tin vào lời nói của Nguyễn Khánh Linh được, sau khi trải qua cuộc gọi điện giữa đêm qua của chủ tịch Phạm, cô ấy vẫn quyết định đích thân đi điều tra rồi mới yên tâm.

Ngày hôm nay, Nguyễn Khánh Linh mới bước vào sàn diễn, vừa bước vào đã đối mặt với một đám người ngăn lại.

Dẫn đầu đương nhiên vẫn là Phó Hà San.

Chẳng qua là lần này, trên mặt cô ta không còn là nụ cười lạnh lùng đó nữa, mà là mang theo cả sự căm tức.

Cô ta đột ngột dùng trang phục tập luyện cắm đầu cắm cổ vứt qua chỗ Nguyễn Khánh Linh.

May là Nguyễn Khánh Linh nhanh mắt, phản ứng rất nhanh, linh hoạt tránh được sự đánh úp từ đống quần áo đó.

Theo sự tránh né đó của Nguyễn Khánh Linh, bộ quần áo đó giống như đống rác bình thường, cuối cùng cũng vứt vào tro tàn, trở thành vật vô giá trị.

Phó Hà San nhìn đống quần áo đó, phút chốc bỗng liên tưởng đến bản thân.

Cô ta dùng sự căm phẫn tột độ để che giấu nội tâm hoảng loạn của chính mình.

Bình luận

Truyện đang đọc