CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 130

Anh ta kiềm nén cơn tức giận trong lòng, lạnh lùng hỏi cô: “Nguyễn Khánh Linh, cô muốn làm gì?”

Không biết là do Nguyễn Khánh Nga quá bất cẩn hay quá phấn khích mà cô ta không hề nhận ra sự thiếu kiên nhẫn trong giọng nói của Lê Tuấn, cô ta nói: “Em đang giúp anh sắp xếp lại chỗ này đấy!”

Cô ta lại nhìn chằm chằm vào ký túc xá dành cho công nhân một lần nữa với vẻ kinh tởm rồi ra lệnh cho người giúp việc ném hết đồ dùng vệ sinh của Lê Tuấn đi.

Nguyễn Khánh Nga lại quay đầu lại cười đầy ngọt ngào với Lê Tuấn: “Anh Tuấn, em lo anh ở đây ngủ không ngon nên mới tự ý qua đây đó.”

Nguyễn Khánh Nga nhìn ngó xung quanh, vẻ mặt chán ghét nhìn nơi này, cô ta khịt mũi nói: “Nhìn chỗ này đi, có còn là nơi cho con người ở nữa không? Chuồng heo so với chỗ này còn tốt hơn nữa đó, chú Lê cũng quá nhẫn tâm rồi, sao có thể…”

“Nguyễn Khánh Nga!”

Lê Tuấn đột nhiên hét lên cắt ngang lời cô ta nói: “Có phải cô cho rằng toàn thế giới này đều có tính khí nóng nảy như cô cả giống cô không?”

Nguyễn Khánh Nga bị anh ta làm cho choáng váng, cô ta quen biết Lê Tuấn lâu như vậy rồi, từ trước tới giờ anh ta vẫn luôn dịu dàng, chưa bao giờ lớn tiếng với cô ta cả.

Lê Tuấn lại nhìn người giúp việc với vẻ mặt lạnh lùng, lấy lại những đồ dùng hàng ngày trong tay mà cô ta tính vứt đi: “Các người ra ngoài hết đi.”

Người giúp việc bị khí thế trên người làm cho hoảng sợ, ánh mắt thận trọng nhìn Nguyễn Khánh Nga. Lúc này Nguyễn Khánh Nga mới hoàn hồn lại, trên mặt cô ta kéo lên một nụ cười, kéo ống tay áo của Lê Tuấn, hỏi: “Anh Tuấn, có phải tâm trạng anh không tốt không?”

“Hay là anh lo lắng chú Lê sẽ biết? Không sao đâu, bình thường chú Lê sẽ không tới ký túc xá của công xưởng đâu, nên chú ấy cũng sẽ không phát hiện đâu…”

“Nguyễn Khánh Nga, cô chưa ngủ đủ đấy à?”

Lê Tuấn lạnh lùng cắt ngang lời cô ta, lại đưa mắt nhìn sang 3 người trong phòng, giọng điệu cũng trở nên âm trầm hơn: “Tôi nói lại lần nữa, ra ngoài.”

Lúc này người giúp việc cũng không dám ở lâu thêm nữa, xoay người rời đi, 2 người vệ sĩ khác nhìn Nguyễn Khánh Nga rồi cũng xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại 2 người là Nguyễn Khánh Nga và Lê Tuấn.

Bầu không khí cực kì căng thẳng, giống như áp suất thấp trước cơn bão khiến người khác thấy ngột ngạt.

Nhịp tim Nguyễn Khánh Nga dần đập nhanh hơn, cô ta nhìn Lê Tuấn trước mặt mình đột nhiên có chút sợ hãi.

Lúc này, Lê Tuấn mới mở miệng nói: “Nguyễn Khánh Nga, cô biết tại sao tôi lại lạnh lùng với cô không? Là vì cô khiến tôi sinh ra sự chán ghét với cô đó!”

“Cô giả vờ để làm loạn đồ đạc của tôi thì cũng được đi, nhưng mà, cô trả tiền để đuổi những người bạn cùng phòng của tôi đi, lại còn xem thường thân phận của những người lớn hơn, khinh thường phẩm chất của bọn họ, còn có chỗ ở nữa. Để mà so sánh thì, ừ, cô đang sống trong một căn biệt thự, nhưng là do chính tay cô mua sao? Chẳng qua là do cô tốt số thôi.”

Lê Tuấn nhìn cô ta, trên gương mặt ảm đạm của anh ta hiện lên một chút giễu cợt.

“Là do mẹ cô bám víu vào được NMC nên mới có thể sinh ra cô. Nếu không phải cô được sinh ra trong nhà họ Nguyễn thì với tính cách này của cô, sau khi lớn lên nhất định sẽ ăn bừa bãi mà chết!”

Những lời nói của Lê Tuấn như nói trúng tim đen cô nên sắc mặt của Nguyễn Khánh Nga thay đổi, không còn là người đáng yêu cười ngọt ngào như mới nãy nữa.

Vẻ mặt cô ta vừa đỏ vừa xấu hổ, nhìn Lê Tuấn nói không thành lời.

Bình luận

Truyện đang đọc