Chương 488
Nguyễn Khánh Linh vốn dĩ là người học văn học, bản thân cũng hiểu biết khó rõ về văn học cổ đại, thêm nữa trước kia cô đã nghiên cứu và tìm hiểu rất nhiều, cô cũng trình bày ra quan điểm của bản thân, khiến giáo sư Uông không thể không khen ngợi.
“Cô bé, ở tuổi em, có thể nói ra những điều này, thật là không tồi.”
Uông Việt rất hiếm khi khen ngợi sinh viên của mình như vậy, nhưng Nguyễn Khánh Linh thật sự đã làm cho ông bất ngờ.
Sau đó, ông sửa thêm một chút ý kiến của mình đối với quan điểm của Nguyễn Khánh Linh vừa đưa ra, rồi sau đó giảng giải thêm cho cô một cách thật chi tiết về một số kiến thức và hiểu biết của bản thân về lịch sử bố đẻ cùng gia tộc của Tần Thủy Hoàng.
Cuối cùng, dù Uông Việt không cho biết câu trả lời chính xác của vấn đề, nhưng Nguyễn Khánh Linh từ đó cũng học được rất nhiều điều.
Hơn nữa, những điều này đều là những thứ mà cô không thể tìm thấy ở trong sách, đây là thành quả được kết luận bởi một nhà lịch sử học có được từ việc hệ thống hóa các nghiên cứu trong nhiều thập kỷ.
Nguyễn Khánh Linh đột nhiên cảm thấy bản thân thật may mắn, hôm nay có thể đến đây như thế này.
Hai người trò chuyện cũng khá nhiều rồi, Nguyễn Khánh Linh đã muốn tạm biệt ra về, ngay lúc đó, bên ngoài văn phòng có người gõ cửa.
“Vào đi.”
Người bên ngoài đi vào, âm thanh lành lạnh gọi Uông Việt một tiếng.
“Giáo sư Uông.”
Chắc là sinh viên của ông đến tìm, nhân cơ hội này, Nguyễn Khanh Linh vội vàng đứng dậy và nói: “Giáo sư Uông, hôm nay rất cảm ơn những kiến thức của thầy đã chỉ bảo em, vậy em không làm phiền thầy nữa.”
Uông Việt mỉm cười: “Không phiền gì cả, cô bé, nếu như còn có chỗ nào đó không hiểu, đến đây tìm tôi là được.”
“Vâng, cảm ơn thầy.”
Vừa nói, Nguyễn Khánh Linh liền quay người bước đi ra ngoài, cô nhìn một chút sinh viên vừa bước vào, ánh mắt trở lên kinh ngạc.
Là nam sinh lúc nãy cô vừa hỏi đường, anh ta không ngờ lại là sinh viên của giáo sư Uông?
Nguyễn Khánh Linh gật đầu với anh ta một cái tỏ ý chào hỏi, cũng không suy nghĩ gì nhiều liền rời khỏi văn phòng.
Nhưng lúc này, khi Lâm Khải chứng kiến cô rời đi, lòng hiếu kỳ về cô lại càng tăng lên.
Nghe ngữ khí vừa rồi của giáo sư, có vẻ như ông đánh giá rất cao người phụ nữ này, bằng không, thái độ mà ông ấy đối với cô, tuyệt đối không bao giờ khách khí như vậy.
Ấn tượng lúc đầu của Lâm Khải đối với Nguyễn Khánh Linh là một bình hoa vô dụng cũng đã thay đổi một chút.
Nguyễn Khánh Linh ra khỏi văn phòng, cô gọi điện cho Lăng Huyền, muốn hẹn cô ấy cùng nhau đi ăn tối, nhưng không biết rằng cô ấy hôm nay không đi làm.
“Vậy được rồi.”
Nguyễn Khánh Linh có một chút mất mát, nhưng không còn cách nào khác, sau khi cúp máy, cô chỉ có thể một mình đi ăn tối.
Cô đi ra theo đường cũ, vừa bước ra khỏi cổng trường thì bỗng nhiên phía trước kéo tới một mảnh bụi bặm và tiếng động cơ thật lớn ầm ầm vang bên tai cô.