CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 173

Phạm Nhật Minh đã nói như vậy rồi, Hà Thanh không thể ở lại được nữa, đành phải rời đi.

Khi tan sở, cô ta nóng lòng đi tới chỗ ở của Tống Lan Hương, đưa cho bà ta tấm ngân phiếu: “Mười bảy tỷ rưỡi đây, mẹ mau mang đi trả đi.”

Tống Lan Hương nhìn tấm chi phiếu trong tay, bà ta không thể tin được, nhìn đi nhìn lại: “Cái này … cái này thật sự là mười bảy tỷ rưỡi sao?”

Không hiểu vì sao, nhìn thấy mẹ như vậy, Hà Thanh trong lòng cảm thấy ghê tởm không nói nên lời.

Tại sao cô ta lại có một người mẹ như vậy? Tại sao cô ấy không được sinh ra trong một gia đình giàu có và hạnh phúc? Có một người mẹ như vậy gây rất nhiều áp lực cho Hà Thanh, và cô ta cảm thấy có một khoảng cách không thể vượt qua giữa mình và Phạm Nhật Minh.

Tuy nhiên, Hà Thanh gật đầu nói: “Sau khi trả lại mẹ cũng có thể ra ngoài tìm việc. Chúng ta cũng không khá giả như trước đây nữa. Phải học cách tự lực cánh sinh.”

Nghe vậy, ánh mắt Tống Lan Hương hơi lóe lên, bà ta cúi đầu, trầm giọng đáp: “Mẹ biết rồi.”

Hà Thanh lúc này cũng không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của bà ta, cô ta chỉ cảm thấy thoải mái hơn một chút, tảng đá to lớn trong lòng cuối cùng cũng biến mất.

Thứ bảy, tại biệt thự nhà họ Phạm.

Nguyễn Khánh Linh nhận được một tin nhắn từ Hồ Phi.

Khánh Linh, cô đã nghĩ xong chưa? Cô có muốn đến công ty của tôi và làm người mẫu toàn thời gian cho tôi không?

Lần này, Nguyễn Khánh Linh không chút do dự, trực tiếp từ chối lời mời của anh ấy.

Sau hai ngày, cô cũng đã suy nghĩ rất kĩ, muốn làm người mẫu thì nhất định phải lộ mặt, đối với thân phận hiện tại, công việc sử dụng hình ảnh thật sự không thích hợp với cô.

Nói cho cùng, Nguyễn Khánh Linh hiện có liên quan đến Phạm Nhật Minh và gia đình nhà họ Phạm, mặc dù chỉ trên danh nghĩa.

Hơn nữa, không biết vì sao, dựa vào hiểu biết về Phạm Nhật Minh qua thời gian quen nhau đối, Nguyễn Khánh Linh luôn cảm thấy anh sẽ không thích cô làm người mẫu.

Gửi tin nhắn xong, Nguyễn Khánh Linh không hề nhìn vào điện thoại nữa, cô trực tiếp mã chữ trên máy tính.

Ngay trước giờ trưa, cô đã dậy, xuống lầu cắt một ít hoa quả, nhân tiện mang một phần cho Phạm Nhật Minh.

Hôm nay là chủ nhật, và anh ấy đang ở trong phòng sách.

Nguyễn Khánh Linh bưng đĩa hoa quả, lúc mới bước tới cửa phòng làm việc, cô định đặt đĩa xuống trước, gõ cửa rồi mới hỏi anh, nhưng không ngờ cửa phòng làm việc đang khép hờ.

Nguyễn Khánh Linh chuẩn bị đi vào, đúng lúc này, giọng nói của Phạm Nhật Minh từ bên trong vang lên.

“Nếu tiền eo hẹp, thì cứ rút từ tài khoản của tôi.”

Chỉ nghe câu này thôi đã khiến cho bước chân của Nguyễn Khánh Linh lập tức dừng lại, cô nhớ tới mười bảy tỷ rưỡi mà mình còn nợ Phạm Nhật Minh.

Đó quả thực là một số tiền không hề nhỏ, mặc dù cô đã hứa với Phạm Nhật Minh sẽ trả lại nhưng theo tình hình hiện tại thì mười bảy tỷ rưỡi đó cũng chỉ là muối bỏ bể, chẳng biết đến khi nào cô mới trả đủ .

Nguyễn Khánh Linh trầm mặc suy nghĩ một hồi, lại cầm trái cây, lẳng lặng bước đi.

Bình luận

Truyện đang đọc